Cơn ác mộng thời thơ ấu đã kéo dài quá lâu không thể xóa bỏ, mà sau khi Hoàng Khánh Minh nằm quyền lực trong lòng luôn có một ý niệm sâu sắc, nếu như có cơ hội anh ta nhất định! Nhất định sẽ cố gắng hết sức để giết chết người phụ nữ kia. Hoàng Khánh Minh nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội, ai ngờ… Anh ta hít sâu một hơi, sự tàn ác trong lồng ngực khiến huyết quản toàn thân anh ta đau đớn. “Sao lại tức giận như vậy chứ?” Trương Tấn Phong thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, lúc đó không nên để lại một ai cả” Hoàng Khánh Minh hồi thân, khóe môi nhếch lên ý cười: “Vậy mà anh cũng nhìn ra sao?” Trương Tấn Phong liếc nhìn về phía phòng bếp, Võ Hạ Uyên đang nấu cơm bên trong “Sát khí của anh sắp thành hình rồi” Hoàng Khánh Minh dựa ra đằng sau: “Xin lỗi, là tôi mất bình tĩnh” “Làm một trận lớn như vậy” Giọng điệu của Trương Tấn Phong chậm rãi: “Anh muốn khiêu khích ai vậy?” “Chuyện riêng của tôi không liên quan gì đến anh” Hoàng Khánh Minh tiếp lời. Trương Tấn Phong giễu cợt: “Không liên quan? Nếu như độc của anh không được giải, còn chịu ảnh hưởng của thuật điều hương, vậy thì hôm nay anh trốn ra kiểu gì chứ, dù sao thì trộm nhà khó phòng mà” Câu cuối cùng là ám chỉ Hoàng Thu Văn. “Mà Hạ Uyên giúp cậu trị độc điều hương, kẻ thù của cậu sẽ không làm gì chắc?” Khóe mắt Hoàng Khánh Minh tràn đầy ý cười, nhưng sự băng lạnh trong mắt đã kết thành từng lớp một: “Anh đừng nói nữa, anh càng nói, tôi càng muốn giết thêm mấy người nữa” Trương Tấn Phong ép hỏi: “Cho nên rốt cuộc là ai chứ?” “Vậy thì phải làm phiền chủ tịch Trương đợi vài ngày rồi” Hoàng Khánh Minh đột nhiên cảm thấy cũng không bị thua thiệt gì, bởi vì có thể kéo Trương Tấn Phong cùng xuống nước: “Bây giờ tôi còn chưa chắc chắn” Trương Tấn Phong nhìn ra ý đồ của Hoàng Khánh Minh, nguy hiểm nheo mắt: “Anh… Con mẹ nó” “Cơm xong rồi đây” Võ Hạ Uyên thông báo một tiếng. Một người xuất thân từ gia tộc nối tiếng như Trương Tấn Phong có vô số cách để xử lý một người, nhưng sẽ không chửi mắng, mà hôm nay có thể ép Trương Tấn Phong chửi người, Hoàng Khánh Minh coi như là có bản lĩnh. Trên bàn ăn, ánh mắt Võ Hạ Uyên liếc nhìn không khí giữa hai người, không xác định nói: “Hai người cãi nhau sao?”
Trương Tấn Phong cười lạnh: “Bọn anh có lúc nào mà không cãi nhau đâu chứ?” Trong đôi mắt xanh thẫm của Hoàng Khánh Minh thoáng qua ý cười, đổi chủ đề: “Mấy ngày nữa Điệp Châu sẽ về” Hoàng Điệp Châu bị công chúa Ives dẫn đến Anh, đối phương cũng muốn nịnh nọt con gái của Hoàng Khánh Minh, vậy thì việc được gả vào nhà họ Hoàng sẽ đơn giản hơn nhiều. Hoàng Khánh Minh không hề quan tâm, đứa con gái này của anh ta, những cái khác thì không nói, nhưng đầu óc lại rất thông minh, sẽ không gây ra chuyện lớn gì cả. Trương Tấn Phong cảnh cáo nói: “Quản lý con gái anh cho tốt, nếu còn dám gọi vợ tôi là “mẹ, mẹ”, tôi không khách sáo nữa đâu đấy” Hoàng Khánh Minh không quan tâm lắm: “Biết rồi” Trước khi đi, Võ Hạ Uyên lại đưa cho Hoàng Khánh Minh một chút hương liệu: “Lần trước tôi hút độc cho anh quá mạnh, anh tốt nhất lên cố gắng điều dưỡng cho tốt, những hương liệu này có thể anh vượt qua rào cản trong lòng, nên sử dụng đúng cách” Hoàng Khánh Minh nhận lấy: “Cảm ơn” Vì để Trương Tấn Phong thật sự bước vào vũng bùn này, Hoàng Khánh Minh lại vì bọn họ mà mở thêm mấy thị trường lớn, vốn dĩ Phùng Bảo Đạt đã rất bận rồi, sau khi tiếp nhận bận thành con quay luôn, mặc dù biết định luật “Há miệng mắc quai” này sẽ không có tác dụng với Trương Tấn Phong. Nhưng Hoàng. Khánh Minh nghĩ chỉ cần Trương Tấn Phong đầu tư vốn, vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ bị lôi vào một chút. Trương Tấn Phong là một thương nhân, anh không có quan niệm về tiêu tiền, nhưng anh rất quan tâm đến việc kiếm tiền, dù sao thì trong nhà vẫn còn vợ hiền. “Có một mảnh đất mới cần được xây dựng” Võ Hạ Uyên đang nhàn nhã đọc sách, Trương Tấn Phong ôm lấy cô tè phía sau, gác cằm lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Là thịt mỡ mà Hoàng Khánh Minh biểu thị thành ý, anh muốn đi xem một chút” ‘Võ Hạ Uyên hiểu ra: “Em đi cùng anh” Trương Tấn Phong biết ý định của Hoàng Khánh Minh, mặc dù trong hố này có nhiều thứ không thể dự liệu trước được, nhưng lợi nhuận rất cao, hơn nữa Trương Tấn Phong còn rất kiêu ngạo. Anh là người nắm quyền của ET, thăng trầm doanh nghiệp mười mấy năm, còn tình cảnh nào mà anh chưa trải qua chứ? Mặc dù thuật điều hương rất thần bí, nhưng không có tác dụng gì với anh, càng không nói đến người vợ thiên tài điều hương của anh nữa. Mảnh đất này Hoàng Khánh Minh để giá theo quy định cho Trương Tấn Phong, 5km về hướng Nam có chút cãn cỗi, nhưng một khi phát triển, nó có thể trực tiếp nối thông với trung tâm thành phố, giá trị hoàn toàn không thể ước tính được. “Em muốn xây cái gì?” Trương Tấn Phong thấp giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “Cửa hàng? Cao ốc? Hay là biệt thự?” Võ Hạ Uyên cười: “Chủ tịch Trương, anh nghiêm túc một chút, trị giá hơn nghìn tỷ mà anh lại hỏi em sao?” Trương Tấn Phong hỏi ngược lại: “Không hỏi em thì hỏi ai chứ?”
“Em nói xây một dãy nhà vệ sinh công cộng thì sao?” Trương Tấn Phong không hề do dự: “Anh lập tức cho bọn họ xây dựng” ‘Võ Hạ Uyên ngẩn ra, bật cười: “Thời xưa có Chu U Vương, anh xem như là học được đầy đủ rồi đấy” “Ông ta là hôn quân, có thể so với anh sao?” Trương Tấn Phong không phục. ‘Võ Hạ Uyên ôm lấy cánh tay anh, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Có công nhân bưng bình nước về phía này, người phụ trách lập tức kêu: “Quay lại! Mau lên! Người công nhân có vẻ sợ hãi, vâng vâng dạ dạ gật đầu, trong lúc anh ta quay người, đồng tử Trương Tấn Phong lập tức co rút lại, lập tức kéo Võ Hạ Uyên đang ở bên trái anh sang bên phải. Động tác của đối phương rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã cầm dao vung lên, mấy người phụ nữ cùng đi theo hét thất thanh, nhưng anh ta cho dù có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng vệ sĩ mà Trương Tấn Phong mang theo, không ngờ đến là đối phương lại rắc một ít bột trắng, hít vào chân tay đều sẽ mềm oặt đi. Trong chốc lát anh ta đã ép đến trước mặt Trương Tấn Phong. Trương Tấn Phong không tránh được cũng bị hít vào một ít, anh cảm thấy rõ ràng thân thể mình đang chìm xuống, giống như đột nhiên bị lấy mất sức lực vậy. Đối phương vung dao bảng tay trái bị Trương Tấn Phong näm chặt lấy cổ tay, ai ngờ đây lại là thủ thuật che mắt! “Cạch” giòn tàn một tiếng, đây là tiếng xương trật khớp, đối phương không ngần ngại mà hủy đi cánh táy trái của mình, rút một con dao từ thắt lưng ra, lần này sử dụng một góc độ gian xảo mà đâm về phía Võ Hạ Uyên. Trương Tấn Phong không hề do dự, đẩy cô ra đồng thời ngăn lại “Tấn Phong!” ‘Võ Hạ Uyên đánh vào gan bàn tay đối phương, nhưng người đàn ông dường như ôm một trái tim nhất định phải chết, dốc hết sức lực, lưỡi dao rơi xuống đâm qua vai Trương Tấn Phong. Lúc này Võ Hạ Uyên không còn lý trí, cô chỉ thấy lưỡi dao có máu. Là máu của Trương Tấn Phong. Sắc mặt Võ Hạ Uyên tối sầm lại, cô kéo Trương Tấn Phong đẩy cho những người vệ sĩ vừa mới tiến lên, nhưng vừa đi được hai bước đã bị người đàn ông kéo lại. “Đứng nguyên tại chỗ cho anh” Trương Tấn Phong nói xong thì ra tay rất nhanh, câm dao lên chém, toàn bộ quá trình không quá hai giây. Đối phương bị Trương Tấn Phong chém đứt vai, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng lại không nói lời nào. Không bình thường, Trương Tấn Phong bóp cổ anh ta, không quan tâm đến gương mắt đối phương dần dần tím tái lại, cần thấn quan sát, da tay thô ráp, trên tay có rất nhiều vết chai, ảnh trên quần áo lao động chính là đối phương. Là công nhân không sai, Trương Tấn Phong nghĩ, vậy thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là người đàn ông này bị khống chế, thứ hai, kẻ thù mà Hoàng Khánh Minh khiêu khích có tai mắt ở mọi nơi. Thú vị, Trương Tấn Phong cười lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]