Minh Vi bị Hoàng Khánh Minh nhìn mà rợn tóc gáy, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng mình, cô ta trở nên sợ hãi, nhưng cố gượng cười: “Anh à, chúng em chỉ lo lắng răng anh sẽ bị lừa”
“Mẹ nuôi” Hoàng Khánh Minh phớt lờ Minh Vi và nhìn người phụ nữ.
“Khánh Minh, con nói đi”
“Con nghĩ năm đó mẹ nuôi dưỡng con có ân nhưng mẹ không nên làm phiền công việc của con quá nhiều” Hoàng Khánh Minh bình thản, áp suất không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống mức đóng băng.
Người phụ nữ bị những lời Hoàng Khánh Minh nói làm cho sững sờ, sau đó bắt đầu vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng. Mẹ biết, mẹ biết, mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi”
“Anh…”
Minh Vi không đồng ý: “Tại sao anh lại nói chuyện với bác như vậy?”
“Gọi anh trai, cô có gánh nổi không?”
Giọng Hoàng Khánh Minh chợt lạnh đi, khuôn mặt Minh Vi tái mét vì sợ hãi, sau đó người đàn ông từ từ đứng dậy, cao lớn như một vị thần, anh ta lặng lẽ nhìn ba người ngồi trên ghế sô pha.
Khi Hoàng Khánh Minh không cười còn lạnh hơn cả tuyết rơi vào mùa đông khắc nghiệt: “Sau này nếu không có việc gì, mẹ nuôi nên ít đưa người râu ria đến nhà họ Hoàng”
Anh ta dừng lại: “Dù sao sự kiên nhẫn của con không tốt như mẹ tưởng tượng đâu”
Người phụ nữ như mới tỉnh mộng, đúng vậy, mặc dù bà ta có ân với Hoàng Khánh Minh, nhưng mọi chuyện về gia đình Hoàng Khánh Minh, nào đến lượt bà ta bình luận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694642/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.