Để đối phó với tình trạng của Hoàng Khánh Minh, Võ Hạ Uyên đã thức cả đêm, ngày hôm sau liền cảm thấy cả người cứng đờ. Từ trong tủ lấy ra một đoạn hương, thắp lên rồi dựa vào ghế sô pha, nửa giờ sau thì tỉnh thần cũng trở nên sảng khoái.
Trong phòng đóng kín, lúc cô mở rèm cửa liền ngạc nhiên.
Cô lấy điện thoại ra xem, đã tám giờ sáng rồi đúng không? Tại sao trời lại tối như vậy?
€ó người gõ nhẹ vào cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra: “Cô Võ, cô tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi”
‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại: “Vào đi”
Người giúp việc đẩy xe tiến vào, đồ ăn sáng đã được bày sẵn.
Võ Hạ Uyên hỏi cô ta: “Tại sao trời lại tối như vậy?”
“Hôm nay có nhật thực toàn phần”
Cô gái giúp việc giải thích: “Ở đất nước của chúng tôi, 300 năm mới xảy ra một lần.
Năm nay vừa tròn một chu kỳ”.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Hóa ra là như vậy”
Tống Nhiên đã đi ra ngoài, anh ta không yên tâm về đám người Khương Minh, ngày nào cũng tới kiểm tra. Đương nhiên cô biết anh ta đã thích cô gái từng băng bó vết thương cho mình vào ngày đó, cô gái ấy mới chỉ mười chín tuổi, vẫn tính là trẻ vị thành niên.
“Tình huống của cậu chủ nhà cô thế nào?”
‘Võ Hạ Uyên hỏi.
Vẻ mặt của người giúp việc trở nên ảm đạm: “Không được tốt lắm, tôi nghe dì nói, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.”
Võ Hạ Uyên vội vàng đi rửa mặt, liền tìm Hoàng Khánh Minh. Cô đi dọc theo hành lang, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694639/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.