Quả thật, Võ Hạ Uyên chỉ là đọc hiểu, chứ không có nhìn thấu, ba ngày liền cô nhốt mình trong phòng, chỉ để xem hết hai quyển sách đó.
Trương Tấn Phong thấy bộ dạng Võ Hạ Uyên như vậy, thực sự rất đau lòng, nhưng cũng rất tin tưởng phán đoán của Võ Hạ Uyên, Bùi Tố là một người phụ nữ rất nhiều thủ đoạn, nếu cô ấy đã nói đó là vật gia truyền của nhà mình, có khả năng thực sự có điểm vượt trội.
Buổi chiều ngày thứ tư Võ Hạ Uyên từ trong phòng đi ra, Trương Tấn Phong liền đến ôm lấy cô, “Mệt không?”
“Ừ” Võ Hạ Uyên cọ xát vào ngực anh, “Tấn Phong, em muốn để Đức Minh thử xem”
“Thử cái gì?”
“Châm cứu Trương Tấn Phong đồng ý.
Cũng không phải là chuyện trẻ con, mà là niềm tin tưởng vững chắc rằng Võ Hạ Uyên sẽ không làm chuyện gì không năm chắc thành công, hơn nữa đối tượng còn là đứa con trai duy nhất của bọn họ.
Kim châm lướt qua, Đức Minh yên lặng nẵm ở trên giường, một lúc sau mới mở mắt ra nhìn Võ Hạ Uyên.
Rất nhanh Đức Minh của chúng ta sẽ có thể bình phục thôi” Võ Hạ Uyên nhẹ vuốt ve khuôn mặt của đứa bé.
“Vâng ạ” Đức Minh nhìn cây kim trong tay Võ Hạ Uyên, trong mắt không hề hiện lên sự sợ hãi.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, Võ Hạ Uyên tập.
trung cao độ và thận trọng từng chút một, lúc đầu hơi rụt rè nhưng dần dần, những thứ học được đã ngấm vào xương máu, cô tự nhiên cầm kim, châm kim, cuối cùng Đức Minh lông mày hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694572/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.