Khách sạn Trương Tấn Phong đặt trước yêu cầu chạy trên đường cái hơn một giờ, mà trong đoạn thời gian này, hai người đã ôm hôn đến nỗi hít thở không đều.
Ảo giác sao? Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy nụ hôn của Trương Tấn Phong mang theo chút trừng phạt.
“Tổng giám đốc Phong, bà chủ, tới rồi” Xe dừng lại, giọng nói của Phùng Bảo Đạt xuyên thấu qua tấm màn che buồn buồn truyền đến.
Võ Hạ Uyên vội vàng sửa lại tóc và cổ áo một chút, sau đó được Trương Tấn Phong dắt ra ngoài.
Điều kiện khách sạn này rõ ràng tốt hơn nhà trên núi kia nhiều, Võ Hạ Uyên đi thẳng tới phòng tắm, thư giãn tắm rửa một cái, sau đó lấy khăn bọc lấy dáng người duyên dáng bước ra.
Trương Tấn Phong ngồi trên giường khế nhíu mày, mắt sắc thâm trầm nhìn Võ Hạ Uyên: “Cố ý?”
Võ Hạ Uyên đưa máy sấy cho Trương Tấn Phong: “Chỗ nào”
Trương Tấn Phong nhận lấy, rất thành thạo sấy tóc cho Võ Hạ Uyên.
“Diệp Vĩ Thanh kia là chuyện gì xảy ra?”
“Ảnh đế Lan?” Võ Hạ Uyên yếu ớt nghiêng đầu: “Diễn viên đối thủ của Đỗ Minh Thông, người cũng không tệ lắm. Đúng rồi, đêm nay anh bị Diệp Vĩ Thanh và Trần Thanh Tâm nhìn thấy, mặc dù một năm qua anh xuất hiện trong tầm mắt công chúng rất ít, nhưng chưa chắc người ta nhận ra anh.”
“Nhận ra thì nhận ra, không sao” Trương Tấn Phong nghe thấy Võ Hạ Uyên vốn không hiểu ý của mình thì thở dài, hơn nữa cũng hơi vui vẻ, điều này nói rõ Võ Hạ Uyên đơn giản đối đãi với Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694528/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.