Chương trước
Chương sau
Lần này Phùng Lâm lần này đang quay bộ phim truyền hình dài hai mươi bốn tập, bộ phim này so với những bộ phim thịnh hành thời bây giờ cứ động chút là bốn mươi năm tập, thì thật sự cũng được coi là một trào lưu, cũng phù hợp với phong cách nhanh gọn lẹ của Phùng đạo diễn, Cũng được coi là bộ phim cổ trang nội dung nói về âm mưu quyền lực, Đỗ Minh Thông trong bộ phim này đóng vai nam phụ Thương Cung U, ở thời nhà minh là một thần tử đầy dã tâm, nhưng trên thực tế nhân vật này lại là một người có tính cách đầy mâu thuẫn, tuy cả người và trong suy nghĩ chỉ toàn là những chuyện đen tối thủ đoạn tàn độc, nhưng lại len lỏi ở một góc nào đó trong tim đức tính vị tha, sau đó sẽ được bị trí thông minh và thành thật của nam chính khuất phục, được trọng dụng, sau đó trong trận chiến bình định thiên hạ đã vong mạng, là một nhân vật có vai diễn ở đoạn trước không được yêu thích, nhưng từ từ rất có duyên với, cuối cùng trở thành nhân vật vì nghĩa quên mình.
Diễn viên đảm nhận vai nam nữ chính vẫn chưa được công bống, nhưng dựa vào thái độ của đạo diễn Lâm mười phần hết chín phần đã chọn được rồi, trước mắt khiến người ta lo lăng nhất chính là Đỗ Minh Thông đạo diễn Lâm ngồi trước máy quay tại phim trường, giống như là Thái Thương Hoàng vậy, sắc mặt trong lúc làm việc trong thật tuấn tú, nhìn Đỗ Minh Thông rồi gật gật đầu, đạo diễn Lâm dùng tay ra hiệu, lập tức có người hét lên: “Action!”
Võ Hạ Uyên đứng ở một bên hồi hộp lau đi mồ hôi, vừa nhìn thấy cách lèo lái quay phim đạo diễn Lâm đừng nói là yêu cầu nghiêm khắc, e là cả suy nghĩ làm khó của có trong đó, không sao không sao, Võ Hạ Uyên tự an ủi bản thân mình, ngọc không trải qua mài dũa thì làm sao thành ngọc quý.
“Thương Quan đại nhân, ngày hôm nay ngày đã không còn giống như lúc trước, uy phong tám phương” Có người đọc một câu lời thoại lên nhắc, cùng lúc, nói với Đỗ Minh Thông đoạn đó phải làm như thế nào, Võ Hạ Uyên có chút không dám nhìn thẳng nên lấy tay che mắt mình lại, người này đọc lời thoại nghe rất kho khan, Đỗ Minh Thông có thể nhập vai được không?
Ngoài sức tưởng tượng, trong chốc lát Đỗ Minh Thông đã thay đổi sắc mặt, thân thái rất kiêu ngạo lại đẩy vẻ chế giễu, anh ta khoanh tay đứng đó hiên ngang, giọng điệu chất đầy tâm trạng không hài lòng: “Đúng vậy, mặc kệ là bên Đông Cung có cản trở như thế nào, ta cũng nhất định sẽ ngồi vào vị trí này.
Nói xong anh ta khựng lại một chút, giống như là đang đợi người khác nói hết lời vậy, sau đó hừ lạnh lùng một tiếng: “Không sao, ngày tháng còn dài mà, rốt cuộc ai là vua ai là giặc, ai có thể nói một cách chuẩn xác được chứ?”
Ngày từ lúc Đỗ Minh Thông đọc câu thoại đầu tiền đạo diễn Lâm đã ngồi thẳng lưng lên rồi, đợi Đỗ Minh Thông đối xong câu thoại, ông †a vội vàng ra hiệu cho nhân viên trường quay đưa bản nhắc lên, bên trên có một đoạn của anh ta.
“Quý phi Kỳ đến~” Nhân viên trường quay giả giọng giống như giọng của thái giám kêu lên một câu.
“Nô tài tham kiến quý phi nương nương”
Đỗ Minh Thông đột nhiên cong eo xuống, trong chốc lát thần thá hành vẻ nịnh hót, anh ta lại dừng chút rồi lại cười nói: “Quý phi nương nương người nói đi đâu vậy chứ, xuất thân của nô tài là từ trong nhà người mà ra, nô tài dù cho có đứng ở phương trời nào, cũng đều là nô tài của nương nương”
“Một chữ cũng không thiếu” Ánh mắt của đạo diễn Lâm Lâm sáng, sau đó đi lên trước cười cười vỗ vai Đỗ Minh Thông: “Tên nhóc này được đói”
Lúc này Đỗ Minh Thông mới lộ ra vẻ mặt căng thắng: “Đạo diễn Lâm, lần đầu tiên đứng trước ống quay tôi có biểu hiện gì không tốt, hoặc chỗ nào không đúng mong ông cứ nói, tôi sẽ lập tức sửa đổi”
“Được đó được đó” Đạo diễn Lâm nói chuyện để lại một nửa, trong lòng nói thầm nửa còn lại “Đâu chỉ là được thôi, mà quả nhiên là vượt xa sự tưởng tượng”
Đừng thấy dáng người của Đỗ Minh Thông nhìn rất nghiêm chính, nhưng khi vào vai một kẻ lươn lẹo nịnh thần lại rất là giống với nhân vật đó, ông ta thật sự rất hài lòng, những hình ảnh bởi vì Đỗ Minh Thông kéo dài thời gian đi đến trường quay chậm trễ làm ảnh hưởng kế hoặc nhất thời ông ta cũng quên sạch ‘Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm đạo diễn Lâm lại nói với Võ Hạ Uyên: “Đỗ Minh Thông rất có tiến bộ, chắc là cũng tốn công gọt giữa lắm đúng không?”

“Tạm được” Võ Hạ Uyên cười nói: “Không chuyện gì thì ôm kịch bản, trong lòng lo lắng sẽ gây thêm phiền phức cho ông”
Thái độ khiêm tốn ôn hòa của hai người này triệt để cảm động đạo diễn Lâm, trong lòng ông ta nghĩ đợi Diệp Vĩ Thanh đến, có thể chỉ dẫn thêm cho Đỗ Minh Thông cũng không phải là không thể.
‘Vai nam nữ chính của bộ phim này ngày thứ hai mới đến đoàn làm phim, đừng nói Đỗ Minh Thông, Võ Hạ Uyên vừa thấy cũng giật mình.
Đảm nhận vai nữ chính của bộ phim này chính là Trần Thanh Tâm, trước mắt rất là nổi tiếng, tỷ lệ hót rất là cao.
Còn về người đảm nhận vai nam chính, chính là Diệp Vĩ Thanh.
Diệp Vĩ Thanh, cũng đã nổi tiếng bảy tám năm rồi, là một người rất có trọng lượng trong giới giải trí, không hổ thẹn trước đầy là vua của màn ảnh, khả năng diễn xuất thì không cần phải nói rồi, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng rất tuyệt, nói theo cách nói của phan hâm mộ: “Diệp Vĩ Thanh của chúng tôi nếu diễn xuất không tốt, là vì muốn quay về nhà để kế thừa sự nghiệp gia đình!”
Ở Tiền Giang, nhà của Bùi Cảnh Sinh có thể được coi là hàng đầu, thì nhà họ Diệp cũng có thể được coi là sếp hàng thứ hai, đị vị không hề bình thường.
Với lại tướng mạo của Diệp Vĩ Thanh… Võ Hạ Uyên đăm chiêu một chút, cho dù đứng cùng những trai trẻ đáng yêu của Thiên Thần, Diệp Vĩ Thanh cũng có thể dễ dàng đánh bại họ. Anh ta dù da dẻ mịn màng trắng trẻo, nhưng không có chút nữ tính nào, toàn diện gương mặt và ánh mắt, luôn mang theo một ánh nhìn sắc nhọn, nhưng bởi vì thần thái ôn hòa, vừa hay lại có thể nhung hoa với đôi mắt sắc bén này của anh ta, nên khiến người nhìn cảm thấy anh ra rất khí khái.
“Chị Uyên” Đỗ Minh Thông đến bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Em có chút căng thắng”
‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Em cũng là phan hâm mộ của Ảnh đế Lan: *“.” Võ Hạ Uyên im lặng nữa ngày trời: “Có cần chị xin chữ ký dùm em không?”
Đỗ Minh Thông mặt hớn hở: “Được không ạ7 Võ Hạ Uyên: “… Chị sẽ cố gắng”
Mấy diễn viên chủ chốt tựu lại với nhau rồi chào hỏi xã giao, đạo diễn Lâm đứng ở giữa, Diệp Vĩ Thanh tuy không nói chuyện nhiều, nhưng khí thế rất lớn, gương mặt lắm lúc lại hiện lên nét cười như không cười, Trần Thanh Tâm đang nũng nịu với đạo diễn Lâm, có thấy nhìn thấy được vị trí của cô ta cũng không thấp, còn về Đỗ Minh Thông… Võ Hạ Uyên bị dáng vẻ lúc này của anh ta làm cho tức, tại sao vừa nhìn thấy Diệp Vĩ Thanh cả người lại bắt đầu rút rè thế?

Lộn xôn cả một buổi sáng, buổi trưa là chính thức bấm máy quay rồi ‘Võ Hạ Uyên không hiểu nổi suy nghĩ của phan hâm mộ, những gì có thể làm là giúp Trần Duy Hòa chăm sóc tốt cho Đỗ Minh.
Thông Cảnh quay thứ nhất là quay ở trong studio, bởi vì phải thể hiện được hình ảnh quang cảnh giữa hè của bộ phim, sau đó thêm chút cảnh sắc đặc biệt cộng thêm hiệu ứng, tay của đạo diễn Lâm quơ lên, điều chỉnh nhiệt độ trong studio lên đến ba mươi độ, Trần Duy Hòa vừa bước vào đã ngay lập tức bị tê liệt liền bỏ ra ngoài.
Võ Hạ Uyên bảo Trần Duy Hòa đợi ở bên ngoài, cô không yên tâm Đỗ Minh Thông, nên đã đi theo vào bên trong.
Dù cho Võ Hạ Uyên tâm tình có ôn hòa đến đâu, khi bước vào studio cũng bị không khí nóng trong đó thiêu đốt đến trong lòng bực bội, cô cầm lấy miếng gỗ mà không ai cần lên quạt quạt gió.
Lúc này là cảnh đánh nhau của Đỗ Minh Thông và Diệp Vĩ Thanh, bởi vì Diệp Vĩ Thanh qua hai ngày nữa có hoạt động, cho nên cảnh này đã được sắp xếp quay trước, cành bay nhảy có chút nghiêm trọng, Đỏ Minh Thông thử hai lần mới có thể nhập vai được, ánh mắt của Diệp Vĩ Thanh nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, rất nhanh cũng bị tình tiết của Đỗ Minh Thông dẫn dụ nhập vai.
Cả hai rất ăn ý trong cảnh đánh nhau, không dễ gì đợi được đạo diễn Lâm dùng tay ra hiệu “Ok°, khi Võ Hạ Uyên cùng đi ra ngoài thì cả người đã đây mồ hôi rồi.
“Ảnh đế Lan, tôi..” Đỗ Minh Thông vở mở lời, liền thấy Diệp Vĩ Thanh đi về hướng của mình, anh ta ý thức được tránh Diệp Vĩ Thanh, sau đó là một trận hoảng loạn nhốn nháo.
Võ Hạ Uyên cũng vội vàng đi lên, Diệp Vĩ Thanh rất cao sang, cô không ph: vỡ, chỉ là lỡ như có tin tức gì bị truyền đi, khó trách chuyện ngày cả Đỗ Minh Thông cũng bị kéo xuống nước theo.
Gương mặt Diệp Vĩ Thanh khế ửng đỏ, nghiến chặt răng, thần sắc có vẻ hơi mô hồ.
“Trúng nắng rồi hả?” Võ Hạ Uyên nói: “Các người tản ra một chút, đỡ người dậy đến nơi có bóng mát với thông thoáng gió.”
Mọi người đang bấn loạn, nghe thấy lời này của Võ Hạ Uyên liền bình tĩnh lại dựa theo lời cô nói mà làm.
Diệp Vĩ Thanh xây xẩm mặt mày, cảm giác như cả người đang bị đặt trên lò nướng, anh ra cố hết sức chịu đựng, đột nhiên cảm nhận được cổ họng có một luồng khí mát lạnh, trong không khí mát lạnh đột nhiên có một âm thanh truyền đến, thần trí từ từ hồi phục lại.
Diệp Vĩ Thanh mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt có chút yêu mị, nhưng trong tâm nhìn lại rất trong suốt, đối phương dường như cảm giác được ánh nhìn của anh, đi lên dịu dàng nói: “Anh cảm thấy sao rồi có đỡ chút nào chưa?
Diệp Vĩ Thanh giờ mới phát hiện mình đang năm ở trên ghế, kế bên xoay quanh không ít người, bộ dạng mọi người đều bị làm cho hoảng sợ, lúc này thấy anh tỉnh lại rồi mới cười cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.