Sự to gan của Phùng Ngọc Chi vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Lòng hiếu kì của Trần Anh Thư tăng lên, lúc này kéo theo Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đi tới xem. Xe dừng ở trước một nhà hàng khá là xa hoa, sau khi đi vào, Trương Tấn Phong đặt ngay một phòng riêng ở tầng ba, ngay trên đỉnh đầu của Phùng Ngọc Chỉ . Tâng hai tuy không có người nhưng nếu gặp chuyện gì thì sẽ không có chỗ ẩn nấp, Phùng Ngọc Chỉ lại dám cùng đàn ông đi ăn cơm như vậy. “To gan thật đấy” Trần Anh Thư cảm thán. Trương Tấn Phong an vị bên cửa sổ, hai tay khoanh trên gối, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Chi Võ Hạ Uyên lần đầu thấy Trương Tấn Phong như vậy cũng hơi lạ lẫm, rót chén nước đưa cho anh: “Đây là con đường chị ta tự chọn, hậu quả cũng là chị ta tự gánh chịu, anh đừng nên kích động tâm trạng” Trương Tấn Phong uống một hớp: “Chỉ là anh nghĩ không ra, nhà họ Trương đối với chị †a còn không tốt sao?” “Chuyện này cũng chẳng liên quan gì” Trần Anh Thư ngồi bên cạnh vừa uống nước trái cây vừa nói: “Chẳng qua là góa chồng lại lớn tuổi, chăn gối trống vắng đấy” Tâm trạng Võ Hạ Uyên nặng nề nhìn cô ấy: “Sao cậu lại biết?” “Trong tiểu thuyết đều viết thế mà” Trần Anh Thư chắc nịch. Trương Tấn Phong : “Sớm muộn gì cô cũng bị Võ Tư Hàm đánh chết.” Trần Anh Thư cười rất sung sướng: “Không đâu, anh ấy không đánh lại được tôi Phùng Ngọc Chỉ vẫn không hề biết gì, ngồi ở dưới em đút anh một miếng anh đút em một miếng với người đàn ông trẻ tuổi. “Tớ có đề nghị, các cậu muốn nghe không?” Trần Anh Thư mở lời. Võ Hạ Uyên gật đầu qua loa, Trần Anh Thư tám chín phần chỉ có ý đồ xấu “Chúng ta có thể livestream cho Trương Thiên Định đấy” Mặt mày Trần Anh Thư hớn hở. “Làm thế nào?” Trương Tấn Phong cũng quay đầu nhìn. Trần Anh Thư quơ quơ điện thoại di độ “Các cậu quên mất tớ hiểu biết cái gì nhất Gọi video cho Trương Thiên Định để anh ta tự mắt xem” Trương Tấn Phong trầm mặc chốc lát sau đó đập lên bàn: “Che giấu thân phận” Trần Anh Thư hưng phấn vô cùng: “Không thành vấn đề!” Bên Trương Thiên Định nhanh chóng nhận máy, tiếng nói của anh ta có hơi uể oải: “Ai vậy?” Không có ai đáp lời, Trần Anh Thư nhắm ngay ống kính xuống lầu dưới, Phùng Ngọc Chi đang hôn môi với người đàn ông trẻ tuổi, Võ Hạ Uyên thính tai nghe được tiếng hít lạnh của Trương Thiên Định Trương Tấn Phong dời tầm mắt, cảm thấy cảnh này thật sự không nên nhìn.
‘Võ Hạ Uyên vuốt ngực cho anh, dùng khẩu hình nói: “Đừng nóng giận.” Trương Tấn Phong cười hờ hững, đụng vào chóp mũi Võ Hạ Uyên Trần Anh Thư bỗng nhiên không muốn quay nữa, cô muốn về thả thính chung với Võ Đức Duy. “Ở chỗ nào?” Giọng của Trương Thiên Định lại vang lên lần nữa. Trần Anh Thư tắt video che IP đi để gửi địa chỉ cho anh ta. Tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Trương Thiên Định tới rất nhanh, tốc độ này khiến Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ anh ta vượt đèn đỏ. Trông thấy Trương Thiên Định thì ánh mắt Phùng Ngọc Chỉ sửng sốt hoàn toàn, bà ta cảm thấy mình đang mơ ngủ, giờ phút này tay bà ta còn đặt trên bả vai tên đàn ông. “Đây chính là lý do thời gian này mẹ vui vẻ à?” Trương Thiên Định nghẹn giọng hỏi. “Thiên Định..” Phùng Ngọc Chỉ á khẩu không đáp được. Trương Thiên Định không phí lời nữa, kéo cổ áo tên đàn ông đánh thẳng luôn, bàn ghế xung quanh nhanh chóng gặp xui, bừa bộn khắp nơi. “Thân thủ Trương Thiên Định này không được gì cả” Trần Anh Thư ăn salad hoa quả rồi bình luận: “Đánh với tớ có khi không đỡ được 10 giây.” Trương Tấn Phong nhìn về phía Trân Anh Thư: “Hôm nào chúng ta thử xem” “Không thành vấn đề.” Cuối cùng vẫn là giám đốc ở đại sảnh đưa bảo vệ tới kéo hai người ra, tên đàn ông trẻ luôn phòng thủ, Trương Thiên Định lại toàn ra đòn hiểm, so ra mà nói tình huống của tên đàn ông trẻ khá là gay go, trên mặt toàn là máu. Phùng Ngọc Chỉ sốt ruột muốn xem tình hình của tên đàn ông trẻ, lại bị đẩy ra thật mạnh, không biết đối phương đã nói gì, xoay người rời đi Trương Tấn Phong im lặng nhìn Trương. Thiên Định thật kĩ, muốn xem thử lần này anh đã sẽ chọn làm thế nào. ‘Võ Hạ Uyên bóc tôm đặt vào trong bát Trương Tấn Phong : “Chấm tương ăn ngon lắm, chờ về rồi sẽ làm những món khác cho anh” Trần Anh Thư lúc này mới để ý Trương Tấn Phong hầu như không ăn gì: “Sao vậy, em rể, không vừa miệng à?” Trương Tấn Phong cũng không ghét cách gọi này, gật đầu nói: “Ừ, ngoại trừ món Tiểu Uyên làm những thứ khác tôi căn bản khó mà nuốt xuống” Trần Anh Thư kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên : “Cậu là đang nuôi cái dạ dày vàng đấy” Phùng Ngọc Chỉ cẩn thận từng tí đi đăng sau Trương Thiên Định , không dám nói một chữ nào. Huỳnh Tố Vân mở cửa trông thấy ánh mắt Phùng Ngọc Chỉ lúc này tối sầm, sau đó nhận lấy áo khoác của Trương Thiên Định , ngẩng đầu mới chú ý tới trên mặt người đàn ông có vết thương, bỗng nhiên bối rối: “Sao vậy? Đánh nhau với người ta?”
Trương Thiên Định ôm chặt lấy Huỳnh Tố Vân , thầm nói với bản thân, vẫn còn chút ấm áp ở đây. Phùng Ngọc Chỉ nuốt ngụm nước bọt nói “Chuyện đó, mẹ đi làm cơm nhé.” Huỳnh Tố Vân ba u mày, bình thường Phùng Ngọc Chỉ tới nhà chưa bao giờ làm cơm, cơm cô làm không ngon còn bị Phùng Ngọc Chỉ trách mắng, ngày hôm nạy lại làm Sao thế? “Tại sao?” Trương Thiên Định trầm giọng hỏi, cổ họng của anh như bị lẫn cát vào bên trong, mang theo nỗi đau khổ rõ ràng. Phùng Ngọc Chỉ dừng bước lại không đáp. “Con hỏi tại sao?!” Giọng nói Trương Thiên Định bỗng nhiên lạnh băng. Vai Phùng Ngọc Chỉ run lên, một lát sau mới lắp bắp nói: “Định, con cũng đã lớn vậy rồi, mẹ cũng nên có cuộc sống riêng mẹ rồi” “Cuộc sống của mẹ?” Trương Thiên Định cười gắn: “Mẹ là con dâu nhà nhà họ Trương , nếu như mẹ muốn gả tới chỗ khác có thể nói ra, nếu đối phương là người đáng để gửi gắm con có từ chối không? Nhưng vì loại người như thế?!” Huỳnh Tố Vân che miệng lại, tin này vô lý quá. Phùng Ngọc Chỉ trầm mặt, chỉ vào Huỳnh Tố Vân : “Con về phòng cho mẹ” “Mẹ đừng có mà khua tay múa chân với Tố Vân ! Cô ấy là vợ con!” Trương Thiên Định quát. “Mẹ còn là mẹ con đấy!” “Hành động của mẹ là việc một người mẹ nên làm sao?” Trương Thiên Định chất vấn: “Mẹ hạ độc với chú hai, hại chú ấy trở mặt thành thù với chúng ta, dung túng Phùng Huy Hoàng chút nữa vét sạch cả Lệ Thị, bây giờ còn làm ra chuyện khiến người ta khinh thường như thế này nữa, mẹ còn nói mẹ là mẹ con? Chuyện này tự mẹ đi nói với ông nội đi” “Thiên Định à!” Phùng Ngọc Chỉ hoảng lên: “Việc này không thể để ông nội con biết” Trương Thiên Định lùi về sau một bước, tránh tay Phùng Ngọc Chi ra: Những năm qua mẹ làm bao nhiêu chuyện sai lầm? Mỗi một chuyện con đều tha thứ cho mẹ nhưng hôm nay con mới hiểu được, mẹ muốn hại chết con!” Phùng Ngọc Chỉ bỗng thấy ngạc nhiên, sau đó rít lên: “Sao con có thể nói mẹ như vậy?” “Không phải à?” Sắc mặt Trương Thiên Định Định vô cùng lạnh giá: “Sau này mỗi tháng con chỉ cho mẹ hai mươi triệu, hoa hồng ở công ty chia như cũ, mẹ muốn lấy tiền nuôi thãng khác thì nuôi, nửa tháng, con chỉ cho mẹ thời gian nửa tháng để nói tất cả với ông nội, nếu không con sẽ chính miệng nói” Bất kính với người chồng quá cổ, Phùng Ngọc Chỉ đã chạm vào giới hạn của Trương Thiên Định , anh ta không biết rốt cuộc là vấn đề ở đâu mới khiến Phùng Ngọc Chỉ trở nên như vậy. Khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của Trương Tấn Phong thoáng hiện lên trong đầu, Trương Thiên Định nắm chặt nắm đấm, chú hai đã sớm nhắc nhở anh ta, quá dung túng cho Phùng Ngọc Chỉ sẽ gây ra đại họa. Nhưng Trương Thiên Định vạn vạn lần không ngờ đây chỉ là khởi đầu. “Cô Bùi, tôi xin cô, cô thư thả cho vài tháng đi” Phùng Ngọc Chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống với Bùi Tố, bà ta chỉ thoải mái một đoạn thời gian nhưng chờ tới ngày kì hạn, mới phát hiện bản thân mình đã cùng đường mạt lộ từ lâu, bên Trương Thiên Định bà ta căn bản không dám nói “Vậy bà phải cho tôi thứ gì đó trị giá năm mươi tỉ mới được” Bùi Tố cười dịu dàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]