Im lặng giây lát, Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Nếu như không ngoài dự đoán, người tình mà bọn họ nói đến, chính là em. Trương Tấn Phong sửng sốt: “Cái gì?” “Người là do em đánh” Võ Hạ Uyên có sao nói vậy. Hiếm khi thấy Trương Tấn Phong lâu như vậy vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, Võ Hạ Uyên chỉ có thể mang những chuyện đã xảy ra nói lại chính xác một lần nữa. Trương Tấn Phong nghe xong cau mày lại, ấn mắt cá chân của Võ Hạ Uyên hỏi: “Thăng đó nắm trúng chỗ này hả?” “Uhm” Võ Hạ Uyên gật gật đầu. Trương Tấn Phong không nói hai lời đi đến phòng tắm bưng ra một thao nước ấm, vắt khô khăn lông ti mi lau cho Võ Hạ Uyên một lần: “Để anh” Anh lau đi lau lại ba lần, lại bôi thêm kem dưỡng thể xong thì sắc mặt mới dễ coi hơn một chút. Thấy người đàn ông đứng dậy muốn đi, Võ Hạ Uyên vội vàng mặc áo khoác vào “Em đi cùng anh nha” Bởi vì chuyện của Phong Thiên nên Ba Trương bây giờ nhìn đâu cũng thấy bất mãn với Trương Tấn Phong, cô sợ dưới sự xảo quyệt của Lý Đức Thành, Trương Tấn Phong sẽ chịu thiệt, vì để tránh chuyện đối phương căn chết không chịu nhận nên cô liền đi cùng anh. Chập tối hai người đã đến nhà chính của nhà họ Trương, người mở cửa là Phùng Ngọc Chi, nụ cười giả tạo của bà ta ngàn năm vẫn không thay đổi: “Đến rồi à?” nói rồi liếc nhìn Võ Hạ Uyên với nụ cười trên sự xui xẻo của người khác, cũng đúng, chồng mình ở bên ngoài nuôi tiểu tam, bây giờ tiểu tam gây chuyện, lại bắt vợ chính thức như Võ Hạ Uyên cùng đến cửa xin lỗi, không phải là quá mất mặt hay Sao? Võ Hạ Uyên gọi một tiếng: “Chị dâu”. Sau đó theo Trương Tấn Phong đi vào bên trong nhà. Ba Trương đang ở trong phòng khách nói chuyện với một ông bạn cũ, hai người có nói có cười, nhưng ngay tại lúc nhìn thấy Trương Tấn Phong liền thu lại nụ cười trên môi, không khí vui vẻ bị giảm đi mấy phần, Võ Hạ Uyên che đẩy lửa giận sâu trong tận đáy lòng mình, xem ra tình trạng hiện tại giống như chỉ có Trương Tấn Phong là người ngoài “Ba” Trương Tấn Phong trầm giọng gọi. “Ừ” Ba Trương đung đưa dụng cụ tra trước mặt nói: “Thấy Chú Lý của con ở đây cũng không biết chào hỏi sao?” Trương Tấn Phong cũng chỉ nghe xong bỏ ngoài tai, chứ không hề mở miệng, gọi cái gì? Nếu như chuyện hôm nay là bản thân anh không đúng, nể mặt quan hệ của ông ta với ba mình, gọi một tiếng “Chú Lý” Cũng không vấn đề gì, nhưng con trai ông ta lại dám sàm sỡ Võ Hạ Uyên, chuyện này thì là chuyện lớn rồi, anh đến đây không phải để hòa giải, mà là để tính sổ, và còn có vài món nợ cũ muốn tính luôn một thế. “Ba nói chuyện con có nghe hay không?”
Ba Trương nhíu chặt mày lại “Ôi trời, không sao không sao” Lý Thành Quân giả bộ như không để tâm xua xua tay: “Trương Tấn Phong bây giờ đang nắm giữ một sản nghiệp lớn như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là lẽ thường tình thôi mà, có khí chất của một ông chủ lớn” Phùng Ngọc Chỉ tiếp lời: “Đúng ạ đúng ạ, loại khí chất này, Trương Thiên Định nhà con dù cho có học mười năm cũng sẽ không học được” Lời nói quá chói tai. ‘Võ Hạ Uyên trừng mắt nhìn Lý Thành Quân một cái, hai người này người tung người hứng, không giống như mới quen biết. “Vừa hay, Võ Hạ Uyên cũng đến” Ba Trương trầm tư thờ một hơi nói: “Là Trương Tấn Phong không phải với con, các con thương lượng làm sao giải quyết chưa” “Giải quyết?” Trương Tấn Phong cười lạnh Lý Đức Thành đâu?” Hiểu con không ai bằng ba, ông cụ hiểu rõ Trương Tấn Phong đây là trạng thái chuẩn bị nổi điên, nhịn không được hỏi: “Con thái độ gì thế” Trương Tấn Phong cong cong khóe môi, kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống: “Ba con chỉ có chuyện của Lý Đức Thành thôi, ba còn chuyện gì nữa hay sao?” Ba Trương im lặng mấy giây: “Nhưng gì ba muốn nói con đều rõ.” ‘Vẻ mặt Phùng Ngọc Chỉ hồi hộp chờ mong. Trương Tấn Phong nhìn chãm chăm vào chiếc bình trang trí trên bàn một lúc, nghiêm nghị nói: “Khi con bàn giao Tập đoàn Phong Thiên vào trong tay Trương Thiên Định, là một Tập đoàn Phong Thiên hoàn chỉnh và lớn mạnh, bây giờ việc kinh doanh có vấn đề, tại sao lại bắt con hứng chịu?” “Không phải bảo cậu hứng chịu!” Phùng Ngọc Chỉ có chút nôn nóng. Ba Trương cầm cây gậy gõ gõ hai cái lên mặt đất, phẫn nộ nói: “Đều là người một nhà, con so đo mấy cái này để làm gì? Trương Tấn Phong, con ngày càng lợi hại rồi, bây giờ ngay cả tình thân cũng không cần đúng không? Khó trách, người đàn bà con nuôi bên ngoài cũng dám tùy tiện ra tay đánh người rồi?” ‘Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống. “Nói quả không sai, đều là người một nhà, người một nhà” Lý Thành Quân nhìn bộ dạng giống như muốn làm êm chuyện. Nhưng Võ Hạ Uyên nhìn ra được ông ta cùng Phùng Ngọc Chi đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu, đã đoán ra được hai người này căn bản đã hùa với nhau. Muốn mượn chuyện của Lý Đức Thành để ông cụ Trương tàn nhẫn chấn áp Trương Tấn Phong một chút, bọn họ mỗi người đều có chung một mục đích. “Trương Tấn Phong à” Phùng Ngọc Chỉ thêm dầu vào lửa nói: “Có những chuyện sai cũng đã sai rồi, cúi đầu nhận lỗi không sau cả, ‘Võ Hạ Uyên cũng ở đây, đừng để cô ấy khó xử” “Tôi một chút cũng không khó xử” Võ Hạ Uyên cười nói, giọng điệu khế kìm nén: “Ba, xin mời cậu chủ lý ra đây”
Lý Đức Thành ở trên tầng một nghĩ dưỡng, đang truyền nước biển dán miệng thạch cao trị thương, cả người và gương mặt đều rất khó coi, được người giúp việc dìu ra bộ dạng sống dở chết dở, hơi cúi đầu, bộ dạng này khiến Võ Hạ Uyên nhìn thấy cứ tưởng ông ta bị thương ở đầu chứ không phải ở cánh tay. “Trời ơi, nhẹ một chút nha.” Lý Thành Quân thương xót nói. Lý Đức Thành vẫn cúi đầu xuống, đôi mắt đảo mấy vòng, nghĩ thầm thị trường bất động sản đó không đủ để bọn họ ăn no, nếu quan hệ đã không dễ móc nối, vậy thì dựa vào một chút thủ đoạn này cướp lấy một ít, với bọn họ mà nói, thị trường bất động sản lớn như vậy, có thể lấy được thêm một phần thì nên tốt một phần. “Cậu chủ Lý thật xin lỗi nhé” Võ Hạ Uyên mở miệng nói: “Là tôi ra tay nặng quá” Lời này vừa nói ra, cả phòng khách đều im lặng Lý Đức Thành giống như bị điện giật ngẩng đầu lên, động tác nhanh nhẹn không chút mảy may chậm chạp, anh ta nhìn thấy Võ Hạ Uyên giống như nhìn thấy ma nói: “Sao, tại sao lại là cô?” Ba Trương nghe hiểu một chút, hỏi Võ Hạ Uyên: “Cổ tay của cậu Lý là do con làm bị thương sao?” “Đúng” Võ Hạ Uyên thản nhiên thừa nhận: “Ba, chuyện này là do con quá nông nổi, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, ba không ngại thì có thể hỏi xem cậu chủ nhà họ Lý này đã làm gì với con? Camera đã quay lại rất là rõ ràng chỉ tiết” Lý Đức Thành sắc mặt trắng bệch “Cô, cô không phải ở Đức Vượng làm cái ngành đó hay sao?” Lý Đức Thành đến gần chất vấn. “Miệng mồm của cậu ăn nói sạch sẽ chút đi!” Trương Tấn Phong ngày tại chỗ nối giận, lạnh giọng gầm lên. Lý Đức Thành đầu óc như gói bồi, nhưng rất nhanh, một số thứ ngay lập tức hiển thị rõ ràng chỉ tiết, đúng, đêm hôm đó là Võ Hạ Uyên đến trước, sau đó những người phụ nữ do Đức ‘Vượng sắp xếp mới đến, ông ta luôn cho là Đức Vượng che giấu, cũng không thấy Trương Tấn Phong nói năng gì, liền cho là người phụ nữ này chỉ cần cho tiền là có thể chơi, ai biết được, ai biết được… Lý Đức Thành nuốt nuốt nước miếng, nhìn Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên rồi nắm chặt mười ngón tay lại Một sự hoảng hốt lóe lên trong lòng anh ta, Lý Đức Thành biết chuyện này xong đời anh ta rồi. “Đây..” Phùng Ngọc Chỉ nhíu mày lại, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” “Chuyện này là sao?” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói: “Để tôi nhớ lại đã, hôm đó Phùng Bảo Đạt gọi điện thoại cho tôi, nói là Trương Tấn Phong có một bữa tiệc rượu, Trương Tấn Phong sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, về điểm này ba cũng biết rất rõ, khi tôi vội vàng đến cậu chủ Lý đây cho là tôi làm ngành đó, cũng trách tôi, lúc đó tâm tình hỗn loạn cũng nên giải thích một chút, ai biết được khi gặp lại trong phòng huấn luyện, câu chủ Lý đây..” Võ Hạ Uyên khựng lại hỏi: “Còn cần tôi tiếp tục nói không?” Lý Đức Thành giật mình đứng dậy nói “Không, không cần đâu!” Trái tìm của Lý Thành Quân như rớt xuống hồ băng, con trai ông háo sắc, Lý Đức Thành không phải là muốn làm gì Võ Hạ Uyên chứ… Phủ nhận đi! Nhanh chóng phủ nhận! Nhưng Võ Hạ Uyên nói, bọn họ có camera quay lại! Lý Thành Quân tức giận nhắm mặt lại, quay người cho Lý Đức Thành một cái bạt tay. “Trời ơi, Đừng có như vậy mà!” Phùng Ngọc Chỉ vội vàng cản lại nói: “Tay của Đức Thành còn chưa lành lại, Chú Lý đừng có mạnh tay như thế!” Cô ta nói xong quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên, khẩu phật tâm xà: “Hạ Uyên nè, bất luận là chuyện lớn như thế nào, em cũng không nên làm người ta bị thương chứ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]