Nghe cô ấy nói như thế, Võ Hạ Uyên và Du Dương cùng lúc kêu lên: “Trời ơi.”
“Đừng nói bậy, ngày vui mà cậu nói gì vậy?” Du Dương vỗ nhẹ nhẹ lên gáy Trần Anh Thư, giọng điệu kiên định: “Nghe tôi, một lát nữa cứ nhắm mắt giẫm lên thảm đỏ, sau đó cứ để đoàn phù rể quậy một trận rồi thì chuyện gì cũng xong.”
Trần Anh Thư ngây thơ gật đầu: “Bọn họ sẽ quậy như thế nào?”
Du Dương nói đại cho ít tiền là xong”
Trần Anh Thư rất rất không muốn: “Không cho tiền đâu! Kết hôn cưới thôi mà tôi đã đau hết cả ruột gan rồi.”
“..” Du Dương quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Hiện tại nói hủy hôn với anh trai của cậu còn kịp”
Nếu thật sự hủy hôn thì chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý là Trần Anh Thư. Nhăn nhó một hồi lâu, chờ đến khi Trần Quốc Sinh đến đón, Trần Anh Thư lập tức trở lại bình thường.
Một năm không gặp, Trần Quốc Sinh lại tròn thêm không ít. Đầu ông ta nhỏ, tròn như quả bóng, người hơn bốn mươi tuổi rồi nên khi khóc cũng không dễ nhìn, lại làm cho mũi Võ Hạ Uyên và Du Dương đều cay. Ông ta yêu tiền thật, nhưng cũng thật sự yêu thương con gái, chính là vì yêu tiền nên mới cảm thấy chỉ khi con gái mình gả cho kẻ có tiền mới có thể hạnh phúc được.
Võ Hạ Uyên sớm rời đi, đứng tại Võ Đức Duy sau lưng, ngồi phía dưới Trương Tấn Phong, nàng cùng người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.
Nhìn Trần Anh Thư mặc một bộ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694464/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.