Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng quen tai, vừa mới ngẩng đầu đã bị ôm chầm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Võ Hạ Uyên vui vẻ: “Anh Thư”
“Hạ Uyên, Hạ Uyên… ” Trần Anh Thư lẩm nhẩm tên Võ Hạ Uyên như đứa trẻ, ôm cô xoay vòng tại chỗ.
Võ Đức Duy lẳng lặng nhìn: “Xem ra là tôi hiểu lâm cô rồi”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi là bạn tốt của Hạ Uyên!” Trần Anh Thư nhân cơ hội làm mặt quỷ với Võ Đức Duy.
“Vậy các em từ từ trò chuyện, anh về công ty trước” Võ Đức Duy đứng dậy.
“Vâng, anh.”
“Sao cậu biết tớ ở chỗ này?” Võ Hạ Uyên kéo Trần Anh Thư ngồi xuống.
“Tớ xin chú hai, à không, Tổng giám đốc Trương số di động của cậu, rồi định vị di giỏi những thứ này, cậu cũng biết mà.” Trần Anh Thư thoải mái giải thích.
Tay Võ Đức Duy cầm áo khoác khựng lại, cô gái này có biết hành động đó là phạm pháp không?
Nghe Trần Anh Thư sửa xưng hô lại, Võ Hạ Uyên cười nói: “Sao cậu lại gọi lưu loát thế”
“Cũng không phải… Trần Anh Thư lúng túng lắc đầu: “Tớ đã hủy hôn ước với Trương Thiên Định rồi, nửa năm trước lại cưới Huỳnh Tố Vân, cho nên bây giờ tớ với nhà họ Trương không có quan hệ gì cả, cũng không thể gọi thím hai, chú hai nữa.”
Võ Đức Duy kéo cửa ra, đối với mấy chuyện quái lạ này, anh ta không có hứng thú.
“Cậu hủy hôn ước với Trương Thiên Định?
Trương Thiên Định lại cưới Huỳnh Tố Vân?”
Vừa dứt lời, có tiếng “ê a ê a” từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694433/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.