“Lúc đó em đã bị nhiễm virus X rồi”
Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Trên người Đỗ Minh Châu có thuốc giải, cô ta nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô ta ba ngày sẽ đưa thuốc giải cho anh”
Trương Tấn Phong nói xong câu này, bầu không khí bỗng chốc ngưng trọng như rơi xuống hầm băng.
Võ Hạ Uyên lấy lại lý trí, cô chậm rãi buông tay đang nắm áo sơ mi của người đàn ông, dù trong ánh mắt vẫn còn tức giận nhưng trên mặt lại lạnh băng không có một chút biểu cảm nào dư thừa.
“Không hứng thú.” Võ Hạ Uyên lạnh nhạt nói.
“Em không tin?” Trương Tấn Phong ánh mắt tối lại: “Sao anh phải nói dối em chuyện này”
“Anh đã chọn Đỗ Minh Châu” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn lửa giận: “Cần em nhắc lại cho anh nhớ không?”
“Anh cho là, lúc ấy Phùng Bảo Đạt có thể cứu em trở lại” Trương Tấn Phong khó khăn mở miệng, nhớ lại lúc Võ Hạ Uyên ngã xuống sườn núi, cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần nhớ đến nó anh đều đau đớn giống như đang bị người tra tấn.
Một chút kí ức đọng lại trong đầu cô lại hiện lên rất rõ ràng, Võ Hạ Uyên nhớ rõ, lúc đó người ở gần cô nhất không phải là Lê Minh Khanh mà là Phùng Bảo Đạt, nhưng đến cuối cùng, người bắt được ngón tay cô lại là Trương Tấn Phong!
“Thịch” trái tim như bị hãng một nhịp, Võ Hạ Uyên vô thức lùi về phía sau hai bước.
Tất cả mọi thứ rõ ràng đều chỉ ra, Trương Tấn Phong không hề nói d.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694431/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.