Võ Hạ Uyên không thèm để ý đến người phụ nữ kia, nhanh chóng nói với nhân viên: *Vui lòng liên hệ giúp tôi, tôi có việc gấp muốn tìm chồng tôi” “Nghe không hiểu tiếng người à?” Nữ Quản lý khoanh tay, chậm rãi bước tới: “Xin hỏi cô bị bệnh ảo tưởng à?” “Xin hỏi cô bị bệnh ngứa mồm à?” Trần Anh Thư ra mặt không hề sợ hãi: “Thím tôi đang nói chuyện, cô có quyền chen vào à? “Cô là ai?” Nữ quản lý nổi giận lôi đình: *Có tin tôi kêu người ném cô ra ngoài không hả?” “Cô làm tôi sợ quái” Trần Anh Thư giả vờ sợ hãi: “Đây là Tập đoàn Phong Thiên, cô là cái thá gì chứ? Thật sự coi mình là bà chủ à? Lên giọng bao nhiêu lần rồi người ta cũng có thèm để ý đến cô đâu.” Nữ Quản lý bị chọc tới chỗ đau, sắc mặt trở nên dữ tợn, giơ tay lên định đánh Trần Anh Thư, Võ Hạ Uyên vô thức muốn ngăn cản, nhưng sau đó lại lùi lại, Trần Anh Thư tiến lên đánh ngã nữ Quản lý. Trần Anh Thư xoay người một cách khéo léo, sau đó nhấc chân lên đá, nữ Quản lý lập tức ngã nhào xuống đất. “AI” Nữ Quản lý tức giận hét lên. Võ Hạ Uyên che tai lại, sau đó có một người chạy tới chỗ cô: “Bà chủ?” Võ Hạ Uyên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phùng Bảo Đạt, trong lòng đột nhiên muốn khóc: “Phùng Bảo Đạt, Tấn Phong anh ấy..” “Có chuyện gì vậy?” Trương Tấn Phong sải bước về phía trước, nhìn Võ Hạ Uyên một lượt từ trên xuống dưới. Nữ Quản lý nhanh chóng tố cáo: “Tổng giám đốc Trương, bọn họ..” “Câm miệng!” Trương Tấn Phong lạnh lùng nói: “Lập tức cút khỏi Phong Thiên cho tôi” Nữ Quản lý kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi. Thái độ này của Trương Tấn Phong, lẽ nào người phụ nữ này… Đúng thật là bà chủ Trương? Nữ Quản lý nghĩ lại những điều mình vừa nói, mặt mũi xám xịt đứng dậy bỏ đi. “Bây giờ nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là em đang ở nhà sao?” Trương Tấn Phong nghiêm nghị hỏi. Võ Hạ Uyên cố bình tĩnh trả lời: “Có lẽ nhà đã bị nổ rồi” Phùng Bảo Đạt: “…” Lẽ nào hôm nay chính là ngày tận thế? Trương Tấn Phong sững sờ, khó hiểu hỏi lại: “Em nói lại một lần nữa đi” Võ Hạ Uyên gãi đầu: “Tóm lại là có người muốn giết Trần Anh Thư, theo đến tận nhà rồi” “Em có bị thương không?” Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng nặng nề, nắm lấy tay Võ Hạ Uyên. Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Trần Anh Thư rất lợi hại, đám người đó đều bị đánh đến nỗi bỏ chạy rồi” *..” Trương Tấn Phong vô cảm nhìn Trần Anh Thư đang lùi lại phía sau: “Đi theo chú, giải thích từng chữ một” Mọi người kinh hãi nhìn ông chủ lạnh lùng dẫn hai người phụ nữ bị nghi ngờ là kẻ điên kia vào phòng làm việc. Trương Tấn Phong tìm đôi dép mới cho Võ Hạ Uyên, sau khi kiểm tra chân cô không có vấn đề gì, anh liền giục cô đến phòng nghỉ tắm rửa. Còn về phần Trần Anh Thư, anh có quá nhiều câu muốn hỏi. Võ Hạ Uyên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đợi đến lúc cô thay quần áo ra ngoài thì Trần Anh Thư cũng coi như là đã giải thích xong. “Đang nghĩ gì thế?” Võ Hạ Uyên đặt tay lên vai Trương Tấn Phong, phá vỡ sự yên tĩnh. Hai mắt Trương Tấn Phong tối sầm: “Đang nghĩ xem nên từ hôn như thế nào” “Đừng mài” Trần Anh Thư nghe xong liền đứng dậy: “Chú hai, chú tức giận thế nào cũng được, nhưng đừng hủy hôn” “Sao thế, cháu vẫn thích Trương Thiên Định à?” Trương Tấn Phong nhíu mày. Trần Anh Thư lắc đầu: “Cháu không thích, nhưng bố cháu thích, ông ấy không dễ dàng gì mới để cháu yên ổn, nếu như chú hai từ hôn, người gặp phiền phức vẫn sẽ là cháu.” “Đặt một quả bom nguy hiểm như cháu ở nhà họ Trương, chú thật không yên tâm” Trương Tấn Phong trầm giọng nói. “Chẳng phải chú hai thích tận dụng mọi thứ sao?” Trần Anh Thư nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười tỉnh quái: “Cháu rất lợi hại đó.” Trương Tấn Phong dựa lưng vào ghế, có chút hứng thú: “Nói thử xem” “Cháu có thể làm hacker, vệ sĩ, bàn chuyện làm ăn hay làm cảnh đều được!” Trần Anh Thư nghiêm túc nói. Trương Tấn Phong im lặng vài giây: “Câu hỏi cuối cùng, đám người đó còn tới nữa không? “Sẽ không” Anh Anh nghiêm túc trả lời: “Có lẽ bọn họ cho răng đó là nhà của cháu ở Cần Thơ, nhưng bây giờ chắc là đã điều tra rõ ràng rồi.” Nếu như biết người phía sau là Trương Tấn Phong, nhất định bọn chúng sẽ không dám ra tay. “Thời gian quan sát là ba tháng” Lệ Nghiêng Từ bĩnh tĩnh nói. Trần Anh Thư: “Chú hai muôn năm!” Trần Anh Thư lại chạy tới làm nũng Võ Hạ Uyên: “Thím hai, cho cháu dùng phòng tắm một chút nhé, người khó chịu quá.” “Ừm, tủ quần áo trên lầu hai có một ít quần áo của thím, cháu mặc chắc là sẽ hơi †o, nhưng…” “Không sao đâu ạ!” Trần Anh Thư lắc lắc cánh tay của Võ Hạ Uyên: “Hương thơm của thím hai, cháu rất thích.” Trương Tấn Phong: “Đây là vợ của chú” Đợi Trần Anh Thư rời đi, Võ Hạ Uyên thấp giọng tra hỏi Trương Tấn Phong: “Anh thấy thế nào?” “Cứ như vậy trước đã” Trong lòng Trương Tấn Phong rất vừa ý với tính toán này. Không thể không nói, Trần Anh Thư quả thực là một trợ thủ đắc lực, cô gái này vô cùng sắc sảo “Bên phía Trương Thiên Định..” “Không cần quan tâm” Trương Tấn Phong bình tĩnh nói: “Cưới được người con gái như vậy, đấy là phúc của nó” Võ Hạ Uyên: “…” Anh chắc đó không phải là trả thù công khai chứ? Đầu tiên Phùng Bảo Đạt vội vàng chạy đến An Đàm, sau đó gọi điện thoại báo mọi thứ trong biệt thự đều ổn, không có ai bị thương, ngoại trừ tấm kính trong phòng bếp bị đạn thật bắn vỡ, còn những cái khác đầu là dùng thuốc mê. Dường như đối phương đã nhận ra điều gì đó, nên đã rút lui hết rồi. Chuyện lớn như vậy, bởi vì Trương Tấn Phong cố gắng đè xuống, chứ không thì không giải quyết được gì. Trần Anh Thư rất biết cách làm người lớn hài lòng, trong khoảng thời gian tiếp đó, chỉ cần nhìn thấy Trần Anh Thư làm nũng với bố Trương, nói cười vui vẻ với Phùng Ngọc Chỉ và mọi người, thì trong lòng Võ Hạ Uyên sẽ tràn đầy phiền muộn. Đồng thời, Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy rất mệt mỏi. “Thím hai, thím lại buồn ngủ rồi ạ?” Trần Anh Thư cúi người nhỏ giọng nói, hôm nay bọn họ cùng nhau trở về biệt thự, lúc mới đến, Trương Tấn Phong nhìn bộ dạng bơ phờ của cô, liền bảo cô ngủ thêm hai tiếng nữa, ai mà biết càng ngủ càng muốn ngủ thêm. “Không sao.” Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Cháu giả bộ cũng giống đấy” “Cháu giả bộ chỗ nào chứ?” Trần Anh ¡: “Cháu đáng yêu thật mà!” “Được rồi, cháu đáng yêu nhất” Võ Hạ lấy tay ấn sau lưng, nghĩ đến việc tranh thủ đến bệnh viện khám thử, hình như càng ngày càng đau hơn rồi. “Ăn cơm thôi!” Phùng Ngọc Chỉ vui vẻ gọi, bà ta rất hài lòng về con dâu tương lai như Trần Anh Thư, cho nên đối xử với Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong cũng rất tốt. Võ Hạ Uyên nằm lấy tay của Trần Anh Thư đưa ra, nhưng lúc cô đứng lên, trước mắt tối sầm lại, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Trần Anh Thư hét lên: “Thím hai” Lúc cô tỉnh lại, đã là mấy tiếng sau. Võ Hạ Uyên vừa mở mắt ra, tay đã bị người ta nằm lấy: “Tỉnh rồi à?” “Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên mơ hồ hỏi. “Đợi chút, anh đi gọi Bác sĩ đến” Trương Tấn Phong hôm lên mu bàn tay của người phụ nữ. Không hiểu vì sao mà Võ Hạ Uyên cảm thấy anh dường như rất vui Một đám người lập tức tiến vào, ông Trương cũng ở trong số đó, Võ Hạ Uyên muốn ngồi dậy, nhưng ông Trương ra hiệu cho cô năm xuống: “Đừng cử động, để Bác sĩ kiểm tra thêm đã” Võ Hạ Uyên không hiểu, có chuyện gì vậy? Bác sĩ kiểm tra cho Võ Hạ Uyên thêm một lượt, sau đó cười nói: “Ông yên tâm, hai mẹ con đều bình an vô sự”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]