Trái tim Võ Hạ Uyên như nghẹt thở, nụ cười đẫm máu của người đàn ông đã in sâu vào trái tim cô.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ có ánh đèn trên đầu của Trương Tấn Phong tỏa sáng thôi, đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt nhắm chặt lại, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng tinh xảo, thỉnh thoảng trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, trên thắt lưng anh quấn một vòng băng vải, máu vẫn còn đang chảy ra, nhưng tư thế thoải mái, đầu ngón tay mảnh khánh gõ nhẹ vào lưng ghế.
“Tấn Phong” Võ Hạ Uyên thay quần áo và đi ra khỏi phòng, säc mặt Trương Tấn Phong dịu dàng hơn khi nghe thấy tiếng của cô.
Võ Hạ Uyên cẩn thận sờ lên băng vải, ánh mắt đầy đau khổ nói: “Phùng Bảo Đạt và mọi người đã đi tìm rồi, chúng ta tới bệnh viện trước đi”
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”
Trương Tấn Phong nói nhẹ.
“Làm sao có thể nói là bị thương nhẹ chứ?” Võ Hạ Uyên có chút tức giận: “Ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
“Không phải là còn có em sao?” Nói là như vậy nhưng Trương Tấn Phong vẫn cần Võ Hạ Uyên đỡ để đứng dậy, hai người vội vàng đi tới bệnh viện.
Trên đường Trương Tấn Phong đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Võ Hạ Uyên sờ lên trán của anh, quả nhiên là anh đang phát sốt rồi.
Lê Minh Khanh làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, lúc Trương Tấn Phong đi khâu lại vết thương thì Phùng Bảo Đạt trở về, anh ta lắc đầu với Võ Hạ Uyên ý nói rằng không bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694390/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.