Trái tim Võ Hạ Uyên như nghẹt thở, nụ cười đẫm máu của người đàn ông đã in sâu vào trái tim cô. Trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ có ánh đèn trên đầu của Trương Tấn Phong tỏa sáng thôi, đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt nhắm chặt lại, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng tinh xảo, thỉnh thoảng trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, trên thắt lưng anh quấn một vòng băng vải, máu vẫn còn đang chảy ra, nhưng tư thế thoải mái, đầu ngón tay mảnh khánh gõ nhẹ vào lưng ghế. “Tấn Phong” Võ Hạ Uyên thay quần áo và đi ra khỏi phòng, säc mặt Trương Tấn Phong dịu dàng hơn khi nghe thấy tiếng của cô. Võ Hạ Uyên cẩn thận sờ lên băng vải, ánh mắt đầy đau khổ nói: “Phùng Bảo Đạt và mọi người đã đi tìm rồi, chúng ta tới bệnh viện trước đi” “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.” Trương Tấn Phong nói nhẹ. “Làm sao có thể nói là bị thương nhẹ chứ?” Võ Hạ Uyên có chút tức giận: “Ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?” “Không phải là còn có em sao?” Nói là như vậy nhưng Trương Tấn Phong vẫn cần Võ Hạ Uyên đỡ để đứng dậy, hai người vội vàng đi tới bệnh viện. Trên đường Trương Tấn Phong đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Võ Hạ Uyên sờ lên trán của anh, quả nhiên là anh đang phát sốt rồi. Lê Minh Khanh làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, lúc Trương Tấn Phong đi khâu lại vết thương thì Phùng Bảo Đạt trở về, anh ta lắc đầu với Võ Hạ Uyên ý nói rằng không bắt được người rồi. Điều này không ngoài dự đoán của Võ Hạ Uyên, Lê Minh Khanh không dễ dàng đối phó như vậy. Trương Tấn Phong ở nhà dưỡng thương được hai ngày rồi, mãi đến ngày thứ ba anh mới hạ sốt, trên người anh không còn chút máu nào, trên môi cũng bong ra một lớp da chết, nhìn thấy những điều này Võ Hạ Uyên rất khó chịu. “Em lo lắng cho anh sao?” Trương Tấn Phong nhận lấy bát canh từ Võ Hạ Uyên, cười hỏi. Võ Hạ Uyên liếc nhìn anh: “Đồ quỷ nhà anh” “Suy nghĩ của em như được viết hết lên trên khuôn mặt em rồi kìa” Trương Tấn Phong đắc ý, uống một hơi hết bát canh. “Ngày đó..” Võ Hạ Uyên cúi đầu: “Anh không do dự mà nhảy xuống như vậy sao?” “Thì sao nào?” Trương Tấn Phong hỏi lại: “Vợ anh bị người đàn ông khác lôi kéo, sống chết trước mắt, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?” Anh nằm lấy tay của Võ Hạ Uyên: “Võ Hạ Uyên, trong lòng anh em không giống với những người khác, nếu đổi lại là người khác, anh cũng sẽ phải suy nghĩ lại.” “Vậy nếu là ba thì sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại, cô hỏi xong mới cảm thấy quái quái, đây giống như là câu hỏi ‘Em với mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước’ vậy. Trương Tấn Phong cười khổ: “Gia đình luôn chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim anh” Võ Hạ Uyên đỏ mặt vội vàng cầm bát đi ra ngoài. Chuyện Trương Tấn Phong bị thương không dám làm phiền đến ba Trương, ông mà biết chuyện có thể sẽ tức giận như thế nào chứ. Đêm nay khi Võ Hạ Uyên vừa giúp Trương Tấn Phong thay thuốc trên vết thương thì có một cuộc điện thoại gọi tới, anh nhíu mày lắng nghe hồi lâu rồi cuối cùng chỉ “ừ” mị người. Võ Hạ Uyên tò mò hỏi: “Sao vậy?” “Anh suýt chút nữa thì quên mất, ngày mai là sinh nhật của Trương Thiên Định” Trương Tấn Phong trầm giọng nói. Khi nghe anh nhắc tới thì Võ Hạ Uyên mới nhớ ra quả đúng là ngày này: “Anh ta thích quà gì? Chúng ta cho người mang đến tặng cho anh ta.” “Sợ là không được rồi.” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nhéo má Võ Hạ Uyên: “Ba sẽ tổ chức tiếc sinh nhật cho Trương Thiên Định ở nhà cũ, chúng ta cũng phải tham gia, bất kể trong nhà họ Trương như thế nào thì ít nhất cũng phải bày cho người ngoài thấy là nhà họ Trương không chê vào đâu được.” Anh dừng lại. “Mà quà thì anh đã chuẩn bị xong rồi.” Chính xác mà nói, cho đến quà tặng năm hai mươi năm tuổi của Trương Thiên Định và bài phát biểu Trương Tấn Phong cũng đã chuẩn bị xong rồi. Mặc dù Trương Tấn Phong đã hết sốt rồi, nhưng vết thương ở thắt lưng vừa mới đóng vảy, khi cử động vẫn còn đau, ngày hôm sau khi thức dậy, Võ Hạ Uyên giúp anh thay một lớp băng gạc khác sau đó mới yên tâm đi ra ngoài Nhìn thấy cánh cửa nhà cũ treo đèn kết hoa như vậy, Võ Hạ Uyên muốn biết Phùng Ngọc Chỉ cảm thấy như thế nào, cô luôn cảm thấy ba Trương có thành kiến nhưng cô vẫn luôn thấy thấy ba Trương đối với Trương. Thiên Định mới là sự yêu chiều đơn thuần, hơn nữa đối với Trương Tấn Phong thì lại là quản lý giám sát nghiêm khắc. “Anh đón sinh nhật thì biệt thự cũng náo nhiệt như vậy sao?” Võ Hạ Uyên hỏi. Ánh mắt Trương Tấn Phong tối sầm lại: “Anh chưa từng đón sinh nhật.” Võ Hạ Uyên tiến đến nắm lấy cánh tay anh: “Vậy từ nay về sau em sẽ đón sinh nhật cùng anh nhé.” Hương thơm ngọt ngào trên người cô. theo gió quanh quẩn nơi chóp mũi, khi ngửi thấy cả người đều vui vẻ lên, sự mất mát vừa mới xuất hiện lập tức được xoa dịu, Trương Tấn Phong nhìn cô, cười nói: “Em có biết ngày sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu không?” Võ Hạ Uyên ghé sát tai anh nói một con số. Hai mắt Trương Tấn Phong sáng lên, có chút kinh ngạc: “Làm sao em lại biết được vậy?” “Người xuất núi đều có diệu kế” Võ Hạ Uyên thừa nước đục thả câu, thật ra cô nghe được chuyện này ở chỗ Phùng Bảo Đạt, khi bắt đầu yêu thích một người thì bạn sẽ vô thức thu thập tất cả thông tin của người đó, ngày sinh nhật cũng không thể bỏ qua được. Khi hai người bước vào cửa, họ thấy nhiều người đang ngồi trong phòng khách, hầu hết đều là những người ngoài hai mươi tuổi, họ cùng nhau nói chuyện cười đùa rôm rả, sắc mặt không có sự vụ lợi hay giả dối gì, có lẽ là bạn của Trương Thiên Định Tiếng tăm của Trương Tấn Phong khá lớn, những người trẻ tuổi đó đều chú ý đến phía bên này, dần dần trở nên yên lặng. “Cậu hai đã về rồi ạ” Người giúp việc vui vẻ hét lên: “Để tôi đi báo với ông chủ.” Trương Tấn Phong gật đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn mọi người một lượt: “Mọi người tiếp tục đi” Rồi anh dẫn Võ Hạ Uyên tìm một góc không có người ngồi xuống. Một lúc sau, Phùng Ngọc Chỉ bước ra, hiển nhiên bà ta rất coi trọng bữa tiệc sinh nhật của Trương Thiên Định, bà ta ăn mặc sáng sủa hơn bình thường rất nhiều, nhếch mép nói: “Tấn Phong với Võ Hạ Uyên về rồi sao? Nhanh đến đây để tôi giới thiệu một chút” “Không cần.” Trương Tấn Phong nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói, người kinh doanh nổi tiếng đều chọn cơ hội xem ngày để gặp anh, tại sao anh lại phải cam tâm đi chào hỏi đám người bề dưới này chứ? Hơn nữa, đó là lời của Phùng Ngọc Chỉ, Trương Tấn Phong không muốn đồng ý. Một tia tức giận thoáng qua trên mặt Phùng Ngọc Chỉ, sau đó bà ta lại tiếp tục như thường: “Vậy thôi, hai người ngồi đây trước đi, lát nữa vẫn có mấy người thân nữa tới.” Võ Hạ Uyên để ý thấy Phùng Ngọc Chi liếc nhìn nhóm người trẻ tuổi, ý ám thị rất rõ ràng nhưng cô không nhìn ra đó là người nào. Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ta đứng trước mặt Trương Tấn Phong, vẻ mặt ngượng ngùng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Trương, anh có cần tôi rót trà giúp không?” Võ Hạ Uyên cau mày, những việc như thế này đã có người giúp việc làm rồi, tại sao cô ta lại đột nhiên chạy đến chứ? “Cô tên là gì?” Trương Tấn Phong hỏi. Cô gái này bị mê hoặc bởi nụ cười này, tự trả lời: “Phùng Vũ Ninh” “Cháu gái của Phùng Ngọc Chỉ sao?” Trương Tấn Phong lại hỏi Đối phương gật đầu. Sắc mặt Trương Tấn Phong dần dần tối sầm lại, khi đó ba Trương và Trương Thiên Định từ trên lầu đi xuống, ba Trương nói: “Tấn Phong? Còn ngồi đó làm gì thế?” Trương Tấn Phong đứng dậy: “Không có gì, cháu gái của chị dâu tự mình rót nước cho con, con rất cảm động” Nhưng những ai nghe thấy đều thấy Trương Tấn Phong không những không cảm động mà còn có chút tức giận. Ba Trương sững sờ, nhìn vẻ mặt của Phùng Vũ Ninh, sau đó như hiểu ra điều gì, ông quăng nạng xuống đất, đại sảnh đột nhiên yên lặng. Võ Hạ Uyên cũng hiểu rằng Phùng Ngọc Chi đã hạ vốn gốc, để cho Phùng Vũ Ninh đến quyến rũ Trương Tấn Phong… Khi Phùng Ngọc Chỉ từ trong bếp đi ra, vừa đúng lúc nghe được hai câu đó, sắc mặt bà ta trở nên xấu hổ, bà ta giả vờ bình tĩnh nói: “Ồ, sao lại đứng hết cả lên như thế? Ngồi xuống đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]