Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng có phản ứng bà Vân Thanh vô cùng đắc ý, giọng điệu bất giác nhẹ đi: “Dù sao thì đó cũng chỉ là kéo ra một cục thịt mà thôi chỉ cần giao cho bệnh viện xử lý là được, cho nên cô chắc chắn không biết là tôi đã làm gì”
Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà Vân Thanh vô cùng bình tĩnh nói: “Bà đã làm gì?”
Bà Vân Thanh cau mày, cô không quan tâm sao? Bà ta hớn hở tiếp tục nói: “Tôi đã đốt nó thành tro sau đó tìm một thuật sĩ nước ngoài luyện thành một sản phẩm đặc biệt, cô biết quỷ nhỏ chứ?”
Bà Vân Thanh che miệng cười khẽ: “Loại trấn trạch đó, nhưng linh hồn đứa nhỏ này khá thảm, tôi đã dùng phương pháp tàn độc nhất, vị thuật sĩ đó nói rồi, trừ khi nhà họ Vũ phá sản nếu không linh hồn của đứa bé này chắc chắn sẽ mãi đeo bám dày vò và phá hoại!”
Võ Hạ Uyên không nói tiếng nào, giống như không hiểu Bà Vân Thanh muốn nói gì, một lúc sau mới đột nhiên hỏi: “Bà thật sự đã thiêu nó thành tro?”
“Đúng thế!” Bà Vân Thanh khẳng định chắc nịch và nhìn chăm chăm vào Võ Hạ Uyên không chớp mắt, nhanh chóng tỏ ra buồn bã thương tâm đi, tốt nhất là nên bày ra bộ dạng đau khổ như vậy!
Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Bà Vân Thanh, tôi không tin là có ma, cho nên việc bị linh hồn dày vò, tra tấn chỉ là nói láo!”
Sắc mặt bà Vân Thanh bỗng thay đổi.
“Nhưng tôi thật sự không ngờ…” Võ Hạ Uyên lạnh nhạt nói: “Lúc đó tôi rất đau khổ, đứa bé còn chưa thành hình, vậy mà nhà các người đã ra tay tàn độc như vậy.”
“Chúng tôi độc ác sao?” Bà Vân Thanh vô cùng tức giận: “Cô đã hại Tuyết Mai nhà tôi thành bộ dạng gì rồi?”
*Vốn dĩ đã ác độc không ai bãng, không phải là do cô ta gieo gió gặt bão sao?” Võ Hạ Uyên nhìn bà Vân Thanh nói.
Bà Vân Thanh sửng sốt, không ngờ Võ Hạ Uyên lại có thể nói ra những lời như vậy, dù sao trong ấn tượng của bà ta, người phụ nữ này rất biết nhẫn nhịn, từ trước tới nay chưa từng… Đợi đất! Nụ cười trên mặt bà Vân Thanh chợt vặn “Cô tức giận rồi sao? Có phải đã cảm thấy bụng dạ tim gan đang sôi lên không?”
“Đúng thế” Võ Hạ Uyên bước hai bước sang bên cạnh, bàn tay trắng nõn đẩy một cái, chiếc bình rơi xuống mặt đất vỡ vụn, cô nghiêng người nhặt một mảnh sứ nhỏ lên, sau đó ngẩng đầu, trong đáy mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Bà Vân Thanh bị dọa một trận nhưng trong lòng lại hết sức hả hê, không ngừng chửi rủa: “Nghiệt chủng đó không đáng được sinh ra! Tuyết Mai nhà tôi đúng là đã giúp cậu ấy một tay, nếu không một kẻ đê tiện như cô làm sao xứng để sinh con cho nhà họ Trương?”
Những người này hoàn toàn không hề hối hận… Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, sau đó xông về phía bà Vân Thanh!
Theo bản năng bà Vân Thanh muốn chạy đi nhưng Võ Hạ Uyên đã nhanh chóng túm lấy tóc bà ta, bà ta bị vật xuống đất chưa kịp kêu lên thì Võ Hạ Uyên đã lợi dụng tình hình bịt miệng bà ta lại, bà Vân Thanh liều mạng giấy dụa nhưng Võ Hạ Uyên đã tức giận đến cực hạn, làm gì để cho bà ta dễ dàng chạy thoát?
“Bà nói xem, tôi nên rạch bao nhiêu vết lên người bà đây?” Võ Hạ Uyên nắm chặt mảnh sứ khiến bàn tay trắng bệch, còn có một giọt máu đỏ dọc theo ngón tay chảy xuống.
Mặt bà Vân Thanh cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt bà ta tràn đầy khiếp sợ, cuối cùng cũng nhận ra Võ Hạ Uyên không phải đang đe dọa, cô đang rất nghiêm túc!
“Cô, cô dám?” Giọng bà Vân Thanh run lên: “Tôi là bà chủ nhà họ Vũ! Cô dám làm tôi bị thương, chồng tôi sẽ không tha cho cô đâu! “
“Bà đối xử độc ác với con tôi như vậy, Trương Tấn Phong cũng sẽ buông tha cho bà chắc?”
Bà Vân Thanh cười lạnh: “Trương Tấn Phong sẽ không làm gì nhà họ Vũ, nếu không cậu ấy làm sao ăn nói với mẹ của mình?”
“Đúng rồi, cho nên các người dựa vào sơ hở này mà thậm chí không ngại tước đi mạng sống của một sinh mệnh.” Võ Hạ Uyên kề mảnh sứ vào cổ bà Vân Thanh chỉ cần vuốt nhẹ một cái thì lập tức nhìn thấy vết máu, bà Vân Thanh hét lên, Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Tiếp tục hét đi, hét to hơn nữa đi, như vậy mọi người mới biết bà chủ nhà họ Vũ chết trong tay tôi như thế nào, Trương Tấn Phong có thể đắn đo nhưng tôi thì không.”
Nỗi đau mất con dường như lại hiện lên trong lòng, Võ Hạ Uyên không thể ngờ rằng bà Vân Thanh cũng là một người mẹ tại sao có thể tàn nhẫn với con của người khác như vậy?
Cô vẫn luôn tránh mặt nhà họ Vũ, thứ nhất vì không đủ năng lực trả thù, thứ hai là vì Trương Tấn Phong, nhưng bây giờ bà Vân Thanh đang ở trong tay cô, không gọi bà ta là ác quỷ, thì thật khó có thể xua tan thù hận trong lòng cô!
*Võ Hạ Uyên, buông tôi ral” Bà Vân Thanh không dám đối diện với sự điên cuồng trong mắt Võ Hạ Uyên, cuối cùng bà ta cũng sợ hãi.
*Xin lỗi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Xin lỗi con của tôi, nói rằng bà đã sai khi nói nó là súc sinh không đáng được sinh ra.”
“Tôi không xin lỗi! Tại sao tôi phải… AI Ối ối ối…” Bà Vân Thanh còn chưa nói xong, Võ Hạ Uyên đã tăng thêm lực khiến cho vết thương sâu hơn.
Bà Vân Thanh kiêu ngạo và độc đoán, nhưng bản chất là một người đàn bà dễ bị vinh hoa phú quý mê hoặc, chưa từng trải qua tranh đấu lại càng chưa từng bị người khác đối xử như thế này. Vừa sợ hãi vừa hung hăng nhớ kĩ Võ Hạ Uyên, bà ta nhất định sẽ không để cho con khốn này có những ngày tháng sống yên ổn!
“Võ Hạ Uyên!” Huỳnh Tố Vân đột nhiên xuất hiện, cô ta sửng sốt, sau đó vội vàng xông đến tách hai người ra “Giết người rồi! Cứu mạng! Bà chủ nhà họ.
Trương muốn giết người!” Bà Vân Thanh liều mạng hét lên rồi đứng dậy.
“Mau bịt miệng bà ta lại!” Trương Trúc Phương theo sau bước vào, vừa nghe đã hoảng sợ, ra hiệu cho tên bảo vệ áo đen không biết từ đâu tới: “Tấn Phong, cháu mau tới đây!”
Võ Hạ Uyên vốn dĩ ngồi trên mặt đất, nghe thấy vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích, Trương Tấn Phong đến sao?
Một bóng dáng cao lớn lịch thiệp xuất hiện ở cửa, đôi mắt đen láy của Trương Tấn Phong quét qua một vòng, vẻ mặt trầm xuống sải bước đi về phía trước.
Bà Vân Thanh dường như đã nhìn thấy vị cứu tinh, bà ta nắm lấy cánh tay của Trương Tấn Phong và khóc lóc thảm thiết: “Tấn Phong! Hãy nhìn xem người phụ nữ điên rồ này đã làm những gì!” Bà ta chỉ vào vết thương đang chảy máu trên cổ: “Cô ta muốn giết bác!”
Sắc mặt Trương Tấn Phong cực kỳ xấu, giao bà Vân Thanh cho tên vệ sĩ phía sau, chậm rãi đi tới trước mặt Võ Hạ Uyên: “Em.
‘Võ Hạ Uyên nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên, Trương Tấn Phong thấy thế đồng tử chợt co rút lại, tìm như bị một búa nặng đập vào, máu thịt trong người chợt thắt lại “Em làm sao vậy?” Giọng Trương Tấn Phong thay đổi, anh ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy bả vai của Võ Hạ Uyên.
Đôi mắt của Võ Hạ Uyên mờ mịt và buồn bã được bao phủ bởi một lớp nước, cả người như bị hút hồn, Trương Tấn Phong thậm chí còn nhìn thấy tia tuyệt vọng trong mắt cô.
“Tấn Phong… Giọng nói của Võ Hạ Uyên khàn khàn: “Con của chúng ta, không đáng được sinh ra trên đời này sao?”
Tim Trương Tấn Phong thắt lại, trừng mắt nhìn bà Vân Thanh, anh gần như có thể đoán được bà Vân Thanh đã nói gì “Không phải!” Nói xong Trương Tấn Phong mới nhận ra tay phải của Võ Hạ Uyên đang rỉ máu, anh dùng lực mở tay cô ra và ném mảnh sứ ra khỏi tay cô, vô cùng tức giận: “Ai cho em động vào những thứ này?”
Võ Hạ Uyên ngoảnh mặt làm ngơ tự nói với chính mình: “Bà ta đã lấy phôi thai, đốt nó thành tro và nuôi dưỡng nó thành một con quỷ nhỏ.”
Đầu óc Trương Tấn Phong chợt trống rỗng trong giây lát, sau đó bầu không khí nặng nề bao trùm! Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, lạnh như băng ở địa ngục!
“Không, không phải như vậy!” Tim bà Vân Thanh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ta vội vàng xua tay: “Bác không có dọa cô ta, tại sao bác phải làm thế chứ?”
“Bà biết bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho tôi tên là Vương Trạch Ngôn” Võ Hạ Uyên nhìn bà Vân Thanh.
“Đó là bởi vì…” Bà Vân Thanh đột nhiên dừng lại, tại sao lại biết bác sĩ tên là Vương Trạch Ngôn, có chết bà ta cũng không thể nói ra nguyên nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.