Như là để chứng minh cho lời nói của Lê Thành Danh, mấy người bảo vệ mặc quần áo đen chạy từ ngoài cửa vào, trong đó có một người cung kính nói với Lê Thành Danh: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ rất sốt ruột ạ.”
Võ Hạ Uyên có cảm giác mình như vịt bị lùa về chuồng.
Sắc mặt của Phạm Thùy Dương vô cùng cảnh giác, cứ nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên: “Chị Hạ Uyên, thật ra chị biết anh Thành Danh Thành Danh làm gì đúng không?”
“Cô ấy không biết.’ Lê Thành Danh khẽ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Thùy Dương: “Phạm Thùy Dương, đừng ngắt lời chúng tôi”
Phạm Thùy Dương tủi thân cắn chặt răng, âm thầm quan sát Lê Thành Danh một lượt.
Lê Thành Danh không động đậy gì, vẫn giữ một tư thế “mời” hướng về Võ Hạ Uyên: “Rất nhanh, anh đảm bảo chỉ hai mươi phút thôi.”
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu: “Được, chỉ hai mươi phút thôi.”
Bố của Lê Thành Danh, Lê Kiến Quốc, mặt mũi hiền từ, hai bên tóc mai hơi bạc.
Tinh thần ông ta vẫn còn rất tốt, vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên đã mỉm cười đứng dậy: “Đây là cô Võ đúng không? Đúng là có nói bao nhiêu cũng không thể nói hết được sự cảm kích của tôi.”
“Ông khách sáo quá rồi” Võ Hạ Uyên vô cùng lễ phép, trong lòng lại nghĩ, cái tính khách sáo với người khác của Lê Thành Danh chắc là học được từ bố mình rồi.
“Đến đây, đến đây.’ Lê Kiến Quốc vô cùng khách khí: “Nghe Lê Thành Danh nói đã tìm được người rồi, tôi liền vội vã muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694369/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.