Chương trước
Chương sau
Trong lúc mọi người yên lặng, một ông lão mặc quần áo tập thái cực quyền đứng ra, trông rất uy nghiêm: “Trương Tấn Phong, chuyện đã đến nước này rồi, cậu còn gì để nói không?”
Trong mắt Trương Tấn Phong xuất hiện chút ánh sáng lạnh lẽo: “Các người muốn thế nào?”
“Cậu phải trả đồ cho Trương Thiên Định, tự chịu trách nhiệm với những chuyện sai lầm mà mình đã làm ở Phong Thiên, sau này chuyện lớn nhỏ của nhà họ Trương sẽ do Tấn Tài xử lý” Ông ta thẳng thừng nêu ra ba điều.
Trương Tấn Phong bình tĩnh nhìn quanh, thầm nghĩ, chắc đây là tất cả rồi.
Trương Tấn Phong quay về ghế chủ nhà Bình thường vị trí này là của ông Phúc, nhưng trong tình huống này, nó sẽ thuộc về chủ nhân nhà họ Trương.
Hoa văn màu vàng sẫm càng tô đậm sự cao quý của Trương Tấn Phong. Anh vắt chéo chân, khí thế lạnh thấu xương thoáng tràn ra. Đôi mắt anh sâu thảm, miệng nở nụ cười, dường như đang trông thấy con mồi mà mình chờ đã lâu sa vào bấy, không còn dáng vẻ hoảng hốt như vừa rồi.
Tim của đám người đang muốn đuổi Trương Tấn Phong đi đập dồn dập, nhất là Trương Tấn Tài, sự bất an và sợ hãi sắp nuốt chứng anh ta!
“Các người… Trương Tấn Phong bình tĩnh lên tiếng: “Chỉ có mấy trò này thôi ư2 Các người tưởng một tập tài liệu sẽ khiến tôi rơi vào chỗ chết à? Lại còn kéo bè kéo lũ đến nữa chứ, bị chó ăn mất trí thông minh rồi hả?”
“Chú đừng mạnh miệng!” Trương Tấn Tài quát: “Một khi tập tài liệu này đến tay cảnh sát…”
“Đó là giả” Trương Tấn Phong ngắt lời anh ta với vẻ thiếu kiên nhẫn, dường như không thể nhìn nổi hạng nhãi nhép này: “Trương Tấn Tài, cậu vẫn chưa chạm đến trung tâm quyền lực của Phong Thiên, cậu dựa vào đâu để nghĩ nó là thật thế? Phùng Bảo Đạt”
Trương Tấn Phong vừa dứt lời, Phùng Bảo Đạt cầm mấy tập tài liệu bước vào. Anh ta phát chúng cho mọi người, sau đó ĩ xuất hiện, khống chế từng người một.
thật. Tôi dám cho các người đọc vì những điều khoản trên đó đều rất rõ ràng” Trương Tấn Phong lười biếng chống cằm: “Có thể đưa vào sách giáo khoa ấy chứ.”
“Sao có thể… Sao có thể?!” Trương Tấn Tài đọc hai lần, sau đó xé nát tài liệu trong tay.
“Cậu biết tại sao tôi bằng lòng diễn với cậu, cho dù cậu ngu ngốc như thế không?”
Trương Tấn Phong lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo của anh lướt qua những khuôn mặt kia, tựa như lưỡi hái của thần chết: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc nhà họ Trương có bao nhiêu kẻ phản bội! Tôi sẽ nhổ tận gốc, không chừa lại một ai!”
Nghe thấy thế, một ông lão có tố chất tâm lý hơi kém trực tiếp ngất xỉu.
Đây mới là mục đích của Trương Tấn Phong, cây to sẽ có sâu. Mặc dù anh ghét việc này nhất nhưng vẫn phải làm.
“Trương Thiên Định.” Trương Tấn Phong nhìn người thanh niên đang im lặng: “Nếu là cậu, cậu có thể làm tốt hơn tôi không?”
Trương Thiên Định nằm chặt tài liệu trong tay. Nói một cách công bằng, anh ta không làm được.
“Tôi thua rồi, chú muốn xử lý thế nào thì tùy” Trương Thiên Định thở hắt ra. Thật ra hôm nay, lúc kéo Trương Tấn Phong và ông nội xuống nước, chẳng những anh ta không hề chờ mong mà còn cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm. Tạm thời không bàn đến Trương Tấn Phong, ông nội chẳng làm gì có lỗi với anh ta, chỉ là anh ta không cam lòng Không cam lòng khi thua Trương Tấn Phong trong mọi mặt, không cam lòng khi thấy người kia ngày càng rời xa mình.
“Đừng! Có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây này! Tha cho con trai tôi đi!” Phùng Ngọc Chỉ vô cùng sợ hãi, cuối cùng bà ta cũng nhận ra sự đáng gờm của Trương Tấn Phong. Người đàn ông đó chẳng khác gì vực sâu, khiến bà ta và con trai sắp tan xương nát thịt!
“Trương Tấn Phong!” Trương Tấn Tài bỗng giận dữ gầm lên: “Chú cố giữ nhà họ Trương để làm gì chứ? Chú xem có ai thực sự kính trọng mình không? Bọn họ chỉ kiêng dè chú thôi, ngay cả người bên lh chú cũng nghĩ mọi cách để rời xa chú, tính kế với chú! Chú thật đáng thương!”
Đôi mắt Trương Tấn Phong sâu thắm, dường như đã bị ánh sáng màu đen che mất.
Anh khẽ nói: “Vậy à?”
Tiếng bước chân có quy luật bỗng vang lên. Đám người ngẩng đầu, trông thấy Võ Hạ Uyên mặc váy dài màu xanh ngọc đang chậm rãi bước xuống tầng. Đôi mắt cô trong veo, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, trên người toát lên sự thong dong tỉnh táo mà đám tiểu thư nhà giàu không sao học nổi. Cô bước đến bên cạnh Trương Tấn Phong, hai người tô điểm thêm cho đối phương.
“Cô…’ Trương Tấn Tài sững sờ.
“Xin lỗi nhé.” Võ Hạ Uyên cười nhạt: “Tôi lợi dụng anh đấy.”
Trương Tấn Phong suýt bật cười, thầm nghĩ vợ mình thật đáng yêu, cứ thế đâm thẳng vào tim người ta như vậy. Anh năm chặt tay Võ Hạ Uyên: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
“Em không ngủ được.” Võ Hạ Uyên thật thà đáp.
Trương Tấn Tài mở to mắt: “Cô vốn không hề nghĩ tới chuyện ly hôn với Trương Tấn Phong ư?”
“Nghĩ chứ.” Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Nhưng tôi không bao giờ dùng cách này.” Vừa dứt lời, cô đã bị Trương Tấn Phong nhéo mạnh vào lòng bàn tay, bèn vội vàng đổi giọng: “Bây giờ tôi và anh ấy rất hạnh phúc, tôi không suy xét đến chuyện này đâu.”
Lần này dễ nghe hơn hẳn, sắc mặt Trương Tấn Phong dịu lại.
“Dù sao cũng phải đưa tài liệu này cho cậu:” Trương Tấn Phong cầm tay Võ Hạ Uyên, thầm nghĩ tay của cô trắng như bông vậy, vừa mềm mại vừa mịn màng: “Cậu tự dẫn xác đến, sao tôi có thể từ chối được chứ?”
“Cô có kể cho Trương Tấn Phong nghe cuộc nói chuyện của chúng ta vào đêm cô trở về không?” Mắt Trương Tấn Tài đỏ ngầu, anh ta cười lạnh: “Chắc chắn cô vẫn giấu giếm gì đó nhỉ?”
Võ Hạ Uyên khẽ lắc đầu: “Khi anh nói những lời đó, tôi đã kết nối với điện thoại của Tấn Phong, anh ấy nghe hết rồi.’ Ý cô là, bây giờ mới châm ngòi ly gián thì đã muộn: “Trước hết, anh gửi bưu kiện nặc danh dọa dẫm tôi, nhằm thăm dò thái độ của Tấn Phong. Sau khi phát hiện anh ấy không nhúng tay vào, anh bèn tin lời đồn, cho rằng chúng tôi đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng.”
Võ Hạ Uyên chỉ nói đúng một điều.
Trương Tấn Tài gửi những bưu kiện nặc danh kia còn là để hù dọa cô, thỏa mãn sự hứng thú biến thái trong lòng mình.
Võ Hạ Uyên chậm rãi nói rõ đầu đuôi: “Thật ra nếu anh cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện mọi chuyện có vấn đề, nhưng anh lại nóng lòng muốn thành công. Chúng tôi đã tương kế tựu kế, ngay cả tai mắt mà anh đưa vào biệt thự cũng bị chúng tôi lừa rồi.”
Trương Tấn Tài run rẩy, vẫn cố đấm ăn xôi: “Trương Tấn Phong đánh cô mà cô cũng nhịn được à?”
Nghe thấy tiếng , Hạ Uyên hơi sững sờ, sau đó khuôn mặt dần ửng hồng, tựa như hoa đào nở rộ dưới nắng xuân tháng ba. Cô vén sợi tóc bên tai lên, nhỏ giọng nói: “Anh thì biết gì về niềm vui giữa vợ chồng cơ chứ?”
Nghe thấy thế, trong lòng Trương Tấn Phong như có vô số pháo hoa đang nở rộ.
Ông lão vừa khuyên nhủ Trương Tất Phong trước đó sợ tái mặt. Ông ta vốn không quan tâm đến Võ Hạ Uyên, nào ngờ đầu óc của đứa con gái chẳng có gia cảnh gì này lại.. Sao Trương Tấn Tài đấu nổi cô ta chứ?
Cứ tưởng kế hoạch thành công, ai dè đã rơi vào bẫy của đối phương từ lúc bắt đầu rồi!
“Yên tâm.” Trương Tấn Phong rất hài lòng trước vẻ mặt của bọn họ: “Tôi sẽ tìm một nơi tốt cho các người.”
Ông Phúc thong dong tựa vào ghế sô pha: “Tất cả về trước đi.”
Nhân lúc mọi người không để ý, Trương Trúc Phương bèn tiến lên kéo Chu Hạ, mắng với vẻ dữ tợn: “Cô định cho ai cút khỏi nhà họ Trương cơ? Cô nhắc lại lần nữa xem nào!”
“Đồ đàn bà điên không ai thèm, thả tôi ra!” Chuyện đã đến nước này, Chu Hạ cũng không kiêng dè gì nữa, nhanh chóng kéo tóc, xé quần áo của Trương Trúc Phương.
Ông Phúc cảm thấy quá chướng mắt, nghiêm nghị quát lên: “Tách bọn họ ra! Còn ra thể thống gì nữa không?”
Đúng lúc này, Trương Tấn Tài bỗng tránh khỏi mấy vệ sĩ đang phân tâm, quơ lấy con dao trên bàn rồi lao về phía Trương Tấn Phong…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.