Một đám người ồn ào dùng cơm tối. Ông Phúc gọi mấy người vào phóng sách nói chuyện, trong đó có Trương Tấn Phong và Trương Thiên Định. Võ Hạ Uyên nghe những lời a dua nịnh nọt đó thì cáu hết chịu nổi, thế là rời khỏi phòng khách luôn.
Bên ngoài phòng khách có một hồ nhân tạo, ông Phúc nuôi mấy con cá koi vàng trong đó. Võ Hạ Uyên xem thử một lần và bắt gặp một con rất to.
Đúng lúc này, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu. Ban đầu, Võ Hạ Uyên tưởng là ảo giác, mãi cho đến khi tiếng vùng vẫy trong nước vang lên, cô mới chợt biến sắc, đi đến phía bên kia hồ nhân tạo.
Mấy đứa trẻ run lấy bẩy đứng ở một bên, hoảng sợ nhìn bạn mình đang giấy giụa trong hồ. Võ Hạ Uyên thấy vậy bèn vội vàng tìm một nhánh cây, đưa cho bé trai đang kêu cứu ngày một yếu dần.
Ý muốn được sống của cậu bé rất mạnh, Võ Hạ Uyên vừa kéo cậu bé đến gần bờ, vừa nghiêng đầu hét lên: “Còn sợ hãi gì nữa?
Mau gọi người lớn tới đây!”
Mấy đứa bé sợ chết khiếp mà chạy đi.
Không lâu sau đó, Võ Hạ Uyên nghe được tiếng bước chân nhỏ, đồng thời cô cũng nắm được tay bé trai rồi. Song đúng lúc này, Võ Hạ Uyên lại cảm giác rõ ràng rằng chân cô bị trẹo, gót giày đã gãy…
Bỗng mất đi thăng bằng, Võ Hạ Uyên lập tức bị cậu bé kéo xuống nước.
“Cứu… cứu với!”Võ Hạ Uyên liều mạng hét lên. Cô không biết bơi! Nhưng há miệng ra thì nước lại liên tục tràn vào. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694358/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.