Hạ Uyên tức khắc có cảm giác đã đâm lao thì phải theo lao, rõ ràng ông Phúc đang ép cô.
“Hạ Uyên, suy nghĩ kỹ chưa?” Ông Phúc cười tủm tỉm nói.
Võ Hạ Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngộ nhỡ sau này con và Trương Tấn Phong thật sự không thể tiếp tục ở cạnh nhau, rồi sẽ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Có đánh chết thì cũng là người nhà họ Trương chúng ta.”
Võ Hạ Uyên: “..” Đây đúng là điều khoản của mấy kẻ ngang ngược.
“Con không đeo vòng tay này thì sẽ có thể ly hôn với Trương Tấn Phong sao?” Võ Hạ Uyên cố giấy giụa lần cuối cùng “Không thể” Ông Phúc nhét vòng tay vào trong tay Võ Hạ Uyên: “Đây là một nghỉ thức, chỉ cần bố còn sống một ngày thì hai đứa không được nghĩ tới mấy chuyện đó”
Vậy không phải là nói nửa ngày trời đều không có ý nghĩa gì sao? Võ Hạ Uyên thở dài, không biết vì sao ông Phúc lại quyết tâm muốn cô làm con dâu nhà họ Trương.
Võ Hạ Uyên đeo vòng tay rồi đi xuống lầu, vòng tay trắng muốt nằm trên cổ tay cô, cực kỳ dễ nhìn thấy. Khi Trương Thiên Định hơi bất ngờ khi thấy cô đeo chiếc vòng tay này.
Trương Tấn Phong thả tờ báo trong tay xuống, vẫy tay với Võ Hạ Uyên: “Lại đây”
Võ Hạ Uyên nghe lời đi đến bên cạnh Trương Tấn Phong, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô nhìn ngắm hồi lâu: “Rất đẹp”
Võ Hạ Uyên cảm giác hơi nóng truyền từ người Trương Tấn Phong sang cổ tay cô.
“Tính cách của thím út thật tốt” Lý trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694348/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.