Buổi tối, mấy người Diệp Cốc Thanh được Liêu gia ban bài ở chỗ Tiểu Trương gia vừa mới xây trong thôn, đệm chăn đều do Liêu mẫu mới làm. Mọi người vừa nhiệt tình lại khách khí khiến Diệp Cốc Thanh vô cùng ngại ngùng.
Ban đêm, không biết có phải không quen với hoàn cảnh mới hay không, Diệp Cốc Thanh lắc qua lăn lại hồi lâu vẫn không ngủ được. Hồng Hề Việt bên cạnh đã ngủ say rồi, sợ mình ảnh hưởng đến Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lặng lẽ rời giường khoác áo ra khỏi phòng.
Hôm nay không trăng không sao, khắp nơi là một mảnh đen kịt. Bởi vì nếp sống trong thôn rất tốt, cũng không xảy ra chuyện trộm cắp, nhà ở không xây tường cao. Cho nên Diệp Cốc Thanh đứng trong sân vừa đưa mắt liền nhìn thấy một bóng người lặng lặng đứng trong màn đêm.
Diệp Cốc Thanh không hề phòng bị liền bị dọa cho nhảy dựng, chờ người nọ quay mặt về phía Diệp Cốc Thanh tiến lên hai bước, lúc này Diệp Cốc Thanh mới phát hiện người tới chính là sư phụ của Liêu Khải Vân, là ông lão ban ngày Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt gặp dưới bãi biển.
Dù nhìn rõ mặt đối phương, Diệp Cốc Thanh vẫn không buông lỏng đề phòng, bởi vì ban ngày người này cho hắn một loại cảm giác quái dị. Cho nên khi nhìn thấy ông ta cơ thể bất giác làm ra phản ứng. Với tính tình vốn có, cho dù Diệp Cốc Thanh đề phòng ông lão kia, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, thậm chí còn nở nụ cười.
“Lão tiên sinh, đã khuya thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ma-dau-ve-song-qua-ngay/574871/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.