Bởi vì chuyện của Hồng Hề Việt, cả đoạn đường Diệp Cốc Thanh đều rất im lặng. Liêu Khải Vân biết rõ tâm tình đối phương không tốt, cũng không mở miệng quấy rầy, khi nào thật sự nhàm chán mới nói vài câu để giải sầu.
Diệp Cốc Thanh rất lo lắng cho Hồng Hề Việt. Gia khỏa kia ở trước mặt mình thì vô cùng ngoan ngoãn, nhưng Diệp Cốc Thanh biết rõ Hồng Hề Việt thật ra là một người nóng tính, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới thu liễm một ít.
Chuyện ngày hôm qua quả thật là đả kích trầm trọng với Hồng Hề Việt, hơn nữa mình còn rời đi khiến cho y rơi vào tiến thoái lưỡng nan. Tuy rằng có để lại thư cho Mẫn Ngôn nói nàng chiếu cố Hồng Hề Việt giúp mình, nhưng Diệp Cốc Thanh không thể biết được trong lòng Mẫn Ngôn là nghĩ như thế nào. Vừa nghĩ tới cảnh Hồng Hề Việt mang một thân trọng thương gặp phải kẻ thù, hoặc là bị người giết chết ở một chỗ nào không biết, Diệp Cốc Thanh liền không nhịn được lo lắng.
Bàn tay chậm rãi siết chặt, ngẩng đầu nhìn ánh tà dương đỏ thẫm, trong lòng Diệp Cốc Thanh mâu thuẫn không thôi.
Nhưng đúng lúc này, Liêu Khải Vân đang vững vàng đánh xe bỗng nghiên ghìm dây cương. Diệp Cốc Thanh nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa đụng đầu vào thùng xe, ngẩng đầu nhìn Liêu Khải Vân, chỉ thấy gã quay đầu chỉ vào hai con rắn một lớn một nhỏ đang chậm rãi trườn qua đường, nói: “Rắn qua đường, tuy chỉ là hai con vật, nhưng cũng có sinh mạng, chúng ta cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ma-dau-ve-song-qua-ngay/574861/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.