Diệp lão gia đi vào phòng liền lướt qua hai người đang ngồi ngay ngắn trước bàn đến thẳng bên giường, nhìn thấy đứa con nằm trên giường vẫn hoàn hảo không tổn thương gì nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, vành mắt Diệp lão gia hơi đỏ, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tử Khâm.”
Thấy thế, Thường Dương Tử nhìn nhìn Hồng Hề Việt, thấy đối phương không có ý tứ đứng dậy, thế là đứng lên đi đến trước giường lên tiếng chào hỏi. Nhìn Diệp lão gia đưa ánh mắt chuyển lên người mình, Thường Dương Tử học bộ dạng của sư phụ nhà mình mà đưa tay lên vuốt vuốt cằm.
“Diệp lão gia, lệnh lang đã trúng độc hơn mười năm, ông vẫn luôn không phát hiện sao?” Thường Dương Tử nhìn Diệp lão gia, trong lòng âm thầm tính toán mình có thể moi ra bao nhiêu thông tin từ miệng ông.
Nghe thấy Thường Dương Tử nói, Diệp lão gia không khỏi sững sờ, miệng khép khép mở mở hơn mười lần mới bắt đầu trả lời: “Cái này, cái này không có khả năng a. Ta đã mời tất cả đại phu của Tuyên thành, nhưng mà không có ai chẩn đoán nó bị trúng kịch độc cả. Xin hỏi tiên sinh có cách nào không, chỉ cần ngươi có thể cứu được con ta, ta Diệp mỗ nguyện ý dâng lên tất cả gia sản.”
Lời hứa hẹn của Diệp lão gia khiến cho trong lòng Thường Dương Tử khẽ động, trong lòng âm thầm oán trách, cho dù Diệp lão gia cam lòng tặng cho, mình cũng không dám cầm a. Nếu để cho ông già nhà mình biết được, không phải là sẽ đánh gãy hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ma-dau-ve-song-qua-ngay/262180/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.