Mỗi câu chuyện diễn biến đến một giai đoạn nhất định đều sẽ có phân đoạn chuyển biến, cho dù sau đó nó kết thúc như vở hài kịch hay bi kịch.
Một ngày đặc biệt trong kí ức của Lam Nhiễm, đó là lần đầu tiên Đầu Heo chịu mở lòng với mình.
Đến hôm nay, Lam Nhiễm vẫn khắc cốt ghi tâm ngày hôm ấy, một ngày cuối tuần trời bỗng trở lạnh khác thường.
Bầu trời hôm ấy mù mịt biết bao, sau này Lam Nhiễm mới phát hiện, bầu trời đông ở Trùng Khánh luôn mù mịt nhứ thế, Lam Nhiễm vẫn thích ngắm nhìn bầu trời mà mười mấy năm qua cô đã trải qua ở Tân Cương, trời trong vắt như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới một hành tinh khác.
Ngày hôm ấy, Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ ăn cơm trưa xong bỗng nhàn rỗi đến nhàm chán, Phong Xa Xa tất nhiên chẳng có thời gian chơi đùa cùng họ, hai người chỉ đành lững thững đi bộ quanh sân trường, nhưng họ lại bị những cơn gió lạnh cản trở, Lam Vũ và Tiểu Nhiễm nhanh chóng quyết định quay trở lại cái ổ ở kí túc của mình.
Quay về phòng, Lam Vũ cùng Tiểu Nhiễm ngồi cạnh giường nói chuyện, câu được câu chăng, Lam Nhiễm bắt đầu cảm thấy lạnh, sau đó cởi giày chui vào trong chăn, chiếc chăn trùm qua cả đầu, ấm áp nói.
"Chà chà, dễ chịu quá."
"Đừng có phóng đại như thật thế chứ." Tiểu Vũ ngồi cạnh khinh bỉ nói.
"Được rồi, cậu cũng chui vào đây đi, đến đây mà cảm nhận, dễ chịu chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-len-roi-moi-chuyen-se-on/2486625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.