Những cảm xúc tiêu cực như con dã thú, nó sinh sôi vô tận trong đêm tối, ngày càng trở nên lớn mạnh, đến một lúc nào đó, những chiếc móng vuốt của nó sẽ bắt trọn lấy bạn, nuốt chửng bạn, khiến bạn không thể phản kháng dù là một chút.
Nghỉ hè, ngủ nướng, mồ hôi, viên đá lạnh, sốt ruột, hư không, ngây ngẩn, chúng lần lượt kéo đến, lấp đầy Lam Nhiễm, khiến những cảm xúc tận sâu trong tâm khảm như muốn phát điên.
Ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, Lam Nhiễm dậy rất muộn, uống một cốc nước lạnh để bù nước, hòa cơ thể trong làn nước mát, sau đó và phòng bắt đầu cầm bút vở làm bài tập hè mãi đến khi bà ngoại gọi cô ra ăn cơm, suốt cả quá trình ấy Lam Nhiễm chẳng hề dừng lại lấy một giây.
Trên bàn ăn, Lam Nhiễm cúi đầu ăn thật nhanh bát cơm của mình, dù cô sống mười mấy năm ở Tân Cương, nhưng quan hệ với nhà ngoài cũng không phải rất thân, mọi người cũng không có chủ đề để nói chuyện, cô liền và nhanh bát cơm rồi nói,
"Ông ngoại, bà ngoại cứ ăn đi nhé."
Lam Nhiễm buông bát cơm rồi trở về phòng mình ngồi ngẩn người, lúc nghe tiếng thu dọn bát đũa, Lam Nhiễm mới bước ra khỏi phòng phụ ông bà dọn dẹp, sau đó mặc sự phản đối quyết liệt của bà ngoại liền tranh chân rửa bát, cô không muốn bà ngoại ghét mình nên làm chuyện gì cũng đều rất cẩn thận.
Làm xong mọi thứ, Lam Nhiễm nghĩ, cô lại phải một mình trải qua buổi trưa hè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-len-roi-moi-chuyen-se-on/2486616/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.