Hoa dành dành lại nở, vẫn xinh đẹp và trắng tinh khôi như để báo hiệu cho một mùa tốt nghiệp nữa lại đến, cũng là lúc chúng ta phải rời xa nhau.
Khi những bông hoa nở rộ nhất, cũng là lúc chúng ta thực sự phải rời đi.
"Thi tốt nghiệp còn cách 10 ngày." Dòng chữ ấy được treo cao trên tường trong phòng học. Mỗi lần Lam Nhiễm nhìn bóng cây sung xanh bị ánh mắt trời rọi xuống hắt lên cửa phòng học, cô lại cảm thấy tất cả những thứ trước mắt không phải là sự thật.
Trong lớp học, các cô cậu học trò vẫn ngồi yên lặng chăm chú theo dõi giáo viên miệt mài từng con chữ trên bục giảng, tiếng ma sát "xột xoạt" của bút giấy như chưa bao giờ ngừng lại, tất cả những thứ ấy lại mang lại cảm giác của sự chia li.
"Đầu Heo, buổi trưa chúng mình đi ăn thịt đi."
"Không muốn đâu, xếp hàng lâu lắm, phiền muốn chết."
"Này, đi đi Đầu Heo, cậu nỡ nhìn mình đau khổ sao?" Nói xong Lam Nhiễm mắt long lanh nhìn Tiểu Vũ.
...
Tiểu Vũ sớm đã quen với da mặt dầy dạn của Lam Nhiễm, cậu ấy vẫn xếp hàng mua cơm ở khu vực rau xanh như thường lệ.
"Đầu Heo, cậu không đi cùng mình, mình không có thịt ăn, vậy mình đành phải ăn thịt cậu vậy." Lam Nhiễm nói xong quay sang vòng tay ôm chặt lấy Lam Nhiễm.
Tiểu Vũ bị dọa đến giật mình bởi động tác ấy của Lam Nhiễm.
"Này Chết Dẫm, mau buông ra đi, nhà ăn nhiều người thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-len-roi-moi-chuyen-se-on/2486584/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.