Mùa đông năm ấy trôi đi thật nhanh khi Lam Nhiễm còn chưa sẵn sàng nói câu tạm biệt, nhưng Đầu Heo của cô lại khẽ mỉm cười, đứng trước mặt cô mà bình thản nói "tạm biệt".
Chiếc xe chở theo Kha Tiểu Vũ ngày càng xa dần, chiếc xe ấy còn chưa đi khỏi Trùng Khánh nhưng đã mang theo bao nỗi nhớ mong đằng đẵn của Lam Nhiễm.
Đầu Xuân năm 2012, Lam Nhiễm bắt đầu cuộc hành trình mới từ Trùng Khánh tới Phúc Kiến, họ gặp nhau tại một nơi gần chỗ Kha Tiểu Vũ học tại Trùng Khánh, nói câu tạm biệt, rồi bắt đầu một tương lai tạm xa nhau.
Mùa Xuân ở Phúc Kiến có những cơn gió rất lớn, đó là ấn tượng đầu tiên của Lam Nhiễm về thành phố này. Hôm ấy, bố Lam Nhiễm mặc một chiếc áo ngắn màu xanh xám, đi đôi giàu da bóng loáng, đặc biệt hơn là mái tóc chải chuốt thẳng thớm tới đó cô. Lam Nhiễm nhìn bộ dạng khoa trương của bố khi ấy đã cười hô hô suốt quãng đường về.
Nơi ở của Lam Nhiễm tại Phúc Kiến là một mảnh đất rộng lớn, trên mảnh đất rộng lớn ấy là đủ các nhà máy sản xuất giày lớn nhỏ, người ta hay gọi đây là "Thủ đô giày dép" của Trung Quốc. Bố mẹ Lam Nhiễm là một công nhân bình thường trong nhà máy, nhưng Lam Nhiễm không làm việc ở đó, cô tìm việc ở một siêu thị bên ngoài để kiếm sống.
Cuộc sống với công việc trong siêu thị có thể định nghĩa tương đối an nhàn, khi mới bước chân vào xã hội, lựa chọn một công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-len-roi-moi-chuyen-se-on/2486572/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.