Edit: Thu Lệ
Hồi lâu sau, tiếng khóc dần ngừng lại. Đầu Đàm Như Ý lùi về phía sau hơn một tấc, giọng điệu buồn bực nói một câu “Thật xin lỗi”, tay giùng giằng rút ra khỏi tay Thẩm Tự Chước. Bàn tay cô mang theo chút ẩm ướt, có lẽ do mới vừa rồi che miệng nên dính chút nước mắt. Lòng bàn tay Thẩm Tự Chước hơi ngứa, thấy cô giãy giụa, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Đàm Như Ý không khỏi lui về phía sau nửa bước, lưng lại chống đỡ lên cánh cửa, như vậy vừa vặn bị Thẩm Tự Chước ép sát. Cô chợt thấy như thế càng thêm không ổn, một tay khác không khỏi sờ soạn kiếm tay nắm cửa, còn chưa với được đã bị Thẩm Tự Chước ôm lại. Đàm Như Ý thầm giật mình, đánh một cái khóc nấc không đúng lúc.
Thẩm Tự Chước đang cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt vừa khóc xong quả thật rất vui tai vui mắt, khóe mắt cô ửng hồng, trong mắt vẫn còn ít nước mắt, giống như dòng suối rất nhỏ chảy ra từ trong bóng đêm.
Anh buông tay cô ra, đưa lên gạt những sợi tóc rơi tán loạn trên trán cô ra, ngón cái ấn xuống khóe mắt cô một cái, nhìn ánh mắt của cô, từ từ cúi đầu......
“Chú hai! Xong chưa! Có thể đi được chưa! Sắp chết đói rồi‼!” sau lưng chợt truyền đến một trận gõ cửa dữ dội, Đàm Như Ý nhất thời chấn động, theo bản năng đẩy Thẩm Tự Chước ra, xoay người mở khóa cửa.
Tên nhóc mập mạp giận dữ ngút trời, đang muốn càu nhàu đã trông thấy vẻ mặt âm trầm nghiêm túc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-lau-se-hop/577789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.