Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vàng Anh
May là Thích Cảnh đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ Lâm Miên sẽ có phản ứng như vậy, lời giải thích vốn chuẩn bị nói ra nhất thời bị nghẹn lại trong họng, hồi lâu cũng không chuyển tới vấn đề cong này được.
Lâm Miên ngẩng đầu liếc nhanh anh một cái, thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, mới vội vàng khoát khoát tay giải thích: "Tôi không cố ý xúc phạm cậu, chỉ là vừa nãy không nhìn ra được... xin lỗi. Tôi tôi tôi không có bất kì thành kiến gì với cậu hết! Cậu đừng hiểu lầm tôi!"
Cô đang nói cái gì vậy trời!
"Không phải." Thích Cảnh đành bất đắc dĩ cười, "Cậu hiểu lầm rồi."
Anh dùng ngón trỏ xoa trán, vừa nãy bị suy nghĩ của Lâm Miên làm cho đầu óc rối beng cả lên, chỉ đành sắp xếp lại câu chữ: "Để tôi suy nghĩ xem nên nói thế nào."
Hơi dừng lại chốc lát, anh chỉ chỉ vào mình, rồi chỉ chỉ vào Lâm Miên, rồi nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hai chúng ta, thật ra là người giống nhau."
Lâm Miên cố gắng lắm mới có thể thu lại câu nói mình định bật thốt lên "Tôi không phải là les", rồi cô suy nghĩ một chút ý đồ của anh mới bừng tỉnh hiểu ra: "Anh cũng là người theo chủ nghĩa độc thân?"
"Không sai." Thích Cảnh hơi gật đầu, nở một nụ cười khách khí khen ngợi, "Nói chuyện với người thông minh chính là bớt thêm chuyện."
Trong lúc nói chuyện, anh vừa kéo ống tay áo sơ mi trắng của mình lên, vừa nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói: "Giới thiệu sơ qua về điều kiện của bản thân, tôi tốt nghiệp đại học T, hiện tại đang làm việc cho công ty khoa học kĩ thuật nghiên cứu Bắc Cực quang, là một lập trình viên trí tuệ nhân tạo."
(Bắc Cực quang là cực quang diễn ra ở Bắc bán cầu Trái Đất, cực quang là những chùm sáng hình vòng cung luôn chuyển động với nhiều màu sắc trên nền trời vào ban đêm. /nguồn: wikipedia, vnexpress/)

"Bởi vì tôi là một sinh viên mới tốt nghiệp, mới ký hợp đồng, nên hiện tại lương hàng năm là khoảng ba trăm ngàn tệ, nhưng tôi nghĩ tương lai sẽ tăng dần."
(300 000 NDT khoảng 1 tỷ VND, 1 tháng lương tầm 83 triệu VND.)
"Hoàn cảnh gia đình tốt, ba mẹ khỏe mạnh, trước mắt tôi đang ở ngoài một mình."
Thích Cảnh giải thích tình hình chung, sau đó nhìn Lâm Miên: "Cá nhân tôi nghĩ điều kiện bản thân cũng không tệ, cậu có muốn cân nhắc tôi làm đối tượng kết hôn không?"
Thích Cảnh thản nhiên nói như bình thường, nhưng Lâm Miên nghe được lời anh nói thì nghẹn họng không nói nên lời, chỉ có thể trố mắt nhìn.
Trình độ học vấn là đề án 985, vừa tốt nghiệp khóa này đã có tiền lương tương đối khá, hoàn cảnh gia đình cực kì tốt, điều quan trọng nhất là cậu ấy vô cùng đẹp trai.
(Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường /wikipedia/.)
Loại thẳng nam này giữa Trung Quốc chỉ có thể gọi là trong trăm chọn một, cực kì khan hiếm, lại cần kết hôn giả?
"Tại, tại sao?"
"Hả?"
"Dựa trên điều kiện của cậu, tại sao còn phải cần kết hôn giả?" Trong lòng Lâm Miên âm thầm so sánh điều kiện vật chất, bất giác cảm thấy tự ti, "Nếu như cậu muốn, chắc là cậu sẽ dễ dàng có một cuộc tình rất đẹp."
Thích Cảnh không khỏi mỉm cười: "Bạn học Lâm, có phải chưa ai nói với cậu không, thật ra cậu rất đẹp?"
Cơ thể Lâm Miên cứng đờ, không trả lời anh.
"Lấy điều kiện của cậu, chắc không thiếu người theo đuổi, tại sao cậu lại chọn trở thành người theo chủ nghĩa độc thân?"
Lâm Miên cắn môi dưới, thấy Thích Cảnh đang thật sự đợi cô trả lời, cô lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không giống nhau."
Thích Cảnh mỉm cười nhìn cô, có lẽ là vì nhìn thấy điều mà Lâm Miên không muốn nói, nên chỉ ôn hòa nói: "Cho dù là lý do của chúng ta có giống nhau hay không, nhưng ít nhất chúng ta đều là người theo chủ nghĩa độc thân. Vậy thì cậu có thể hiểu rằng việc chúng ta yêu nhau hay chúng ta kết hôn không liên quan gì đến điều kiện của chúng ta."
Anh dừng lại một chút, lại cười một tiếng: "Nếu như tôi nói, tôi là một người giao tiếp kém, luôn gặp khó khăn để ứng phó với các mối quan hệ xung quanh, để hôm nay thản nhiên trò chuyện với cậu như vậy, trước đó tôi đã phải luyện tập và chuẩn bị rất lâu. Không biết với lý do này, cậu có thể suy xét hay không?"
Dĩ nhiên Lâm Miên hiểu được, chỉ là vừa rồi cô bị điều kiện của Thích Cảnh làm cho hú hồn, nên mới nói như vậy.
Cô áy náy thành khẩn cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi, dù sao chúng ta chỉ mới hợp tác bước đầu mà thôi." Thích Cảnh khuấy cà phê trong ly, không nhanh không chậm nói: "Thế nào, cậu cảm thấy có được không?"
Lâm Miên suy nghĩ kỹ, cuối cùng do dự nói: "Quả thực kết hôn giả là một cách tốt đối với những người như chúng ta. Tuy nhiên, cho dù chỉ là hình thức thì chúng ta cũng phải cẩn thận, đúng không, nếu không, cậu giải thích thế nào với ba mẹ của cậu?"
Thích Cảnh nhướng mày nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu tốt nghiệp đại học F?"
Đại học T và đại học F, hai trường đại học song bích ở thành phố S, một trường thiên xã hội, một trường thiên tự nhiên, gọi là ngang sức ngang tài.
Nhưng người tốt nghiệp đại học T đang làm lập trình viên với tiền lương không ít, còn người tốt nghiệp đại học F khoa văn học đến chuyện cơm no áo ấm hàng ngày còn chưa giải quyết được, chuyện này làm cho Lâm Miên không biết nên nói thế nào.
Cô không dám ngẩng đầu, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ tôi là một người kiếm cơm dựa vào cây viết, không có công việc đàng hoàng mà chỉ tạm bợ kiếm sống qua ngày nếu chọn tôi là đối tượng kết hôn, nói ra cũng không dễ nghe..."
Thích Cảnh dừng khoảng chừng là hai giây, ngay sau đó vui vẻ nói: "Nhà văn?"
Lâm Miên nhất thời cảm thấy chuyện này có chút khó nói, nhưng để Thích Cảnh nhận ra hiện thực, cô đành phải nhắm mắt nói tiếp: "Suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một người viết bài trên mạng, là loại mà đến nuôi bản thân cũng khó khăn, đừng nói đến tiền lương mấy trăm ngàn một năm, tiền thuê nhà tháng sau tôi còn chưa trả xong..."
Thích Cảnh bật cười: "Tôi đâu cần quan tâm nhiều như vậy làm gì."
Lâm Miên ngẩn người, nghe anh tiếp tục nói: "Ba mẹ tôi không phải là người cổ hủ như vậy, chỉ cần người tôi cảm thấy thích hợp là được. Nhà văn đại tài của tôi ơi, cậu suy nghĩ xem, còn chuyện tình nào lãng mạn hơn chuyện tình bạn học cấp ba với nhau, sau khi xa cách thì lại gặp nhau và nối lại tình xưa?"
Lời nói của Thích Cảnh đúng là rất hợp lí, cộng thêm giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của anh nữa, quả thực đã lược bớt không ít nghi ngờ trong lòng Lâm Miên.
Cô vừa thở phào, thì nghe Thích Cảnh nói nữa: "Còn nữa, Lâm Miên, cậu cũng không tự tin với bản thân mình chút nào. Với khuôn mặt đó của cậu, chỉ cần đứng ở kia nhìn thôi, cũng đã đủ làm cho tôi đẹp lên rồi."
Lâm Miên:...
Vãi! Sinh viên tốt nghiệp một trường những trường đại học đứng đầu cả nước lại trở thành người dựa vào mặt để kiếm cơm rồi!
Lâm Miên không ngờ dáng vẻ lãnh đạm của mình vẫn có thể có tác dụng này, cô chống tay lên trán, nửa chế nhạo nửa tự giễu: "Anh không giống một người giao tiếp kém chút nào."
Thích Cảnh cười: "Gặp được người có cùng cảnh ngộ thì ung dung một chút thôi. Sao thế, tiểu thư Lâm Miên, không phải so với trước kia cậu cũng sáng sủa lên không ít sao?"
Lâm Miên cũng cười, cảm thấy thoải mái hơn một ít, lại uống một ngụm nước, nói: "Vậy... cậu chờ tôi suy nghĩ một chút."
Cô không biết nhiều về kết hôn giả, nhưng cũng may bình thường lúc chán cũng xem được nội dung đại khái, cơ bản kết hôn giả thường dành cho gay hoặc les, tổ hợp thẳng nam thẳng nữ như hai người bọn họ là tình huống cực kì hiếm gặp.
Không chỉ có như vậy, mấy năm gần đây hình thức kết hôn giả bị lên án không ít, cô chỉ xem lướt qua vài lần cũng đã hiểu đại khái là nước sâu bên trong như thế nào.
Một khi hợp đồng hôn nhân được ký kết, sẽ có vô số tranh chấp xảy ra, mà nhà gái được coi là thế yếu, trong hình thức hôn nhân này sẽ không được bất kì pháp luật nào bảo vệ.
Giao tình của Thích Cảnh với cô không sâu, là bạn học cấp ba nhưng số lần nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng liên lạc, còn chưa nói tới "Biết gốc biết rễ". Mặc dù nhìn anh ưa nhìn, tính cách cũng dễ chịu, nhưng khó có thể đảm bảo rằng anh không có ý đồ xấu xa.
Nghĩ tới đây, Lâm Miên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Thích Cảnh đang rất kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô khiến cô cảm thấy mình quá nhỏ mọn, chỉ nhìn bề ngoài mà đã suy đoán nhân phẩm của người ta.
Thích Cảnh nhìn dáng vẻ chần chừ của Lâm Miên, anh hiểu vì sao cô lại do dự.
Lâm Miên không tin anh.
Chuyện này cũng bình thường, nếu bây giờ Lâm Miên đồng ý ngay lập tức không chút do dự, vậy thì anh lại hoài nghi chỉ số thông minh của cô mất.
Vì để bỏ qua sự băn khoăn của Lâm Miên, anh quyết định tung chiêu cuối.
"Tôi biết là cậu đang do dự vấn đề pháp luật sau khi kết hôn, nhưng mà, ai nói chúng ta phải đi lãnh chứng chứ?"
Lâm Miên ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấu được vấn đề: "Làm một cái hôn lễ rồi lặng lẽ cầm một tờ giấy chứng nhận giả đưa cho ba mẹ là được?"
"Dù sao tôi cũng không gấp, nếu cậu không chắc, tôi có thể cho cậu đủ thời gian để suy nghĩ."
"Không cần." Bỗng nhiên Lâm Miên nói, "Tôi tin cậu."
Trước đó, Lâm Miên quả thực đã gặp rắc rối một thời gian làm thế nào để đối phó với ba mẹ của mình.
Ba mẹ cô nói họ không ép buộc cô làm gì, chỉ là họ quá mức truyền thống, giống như lúc cô tốt nghiệp, ba mẹ đều hy vọng cô có thể tìm được một công việc ổn định, như là giáo viên, hoặc là công chức.
Cô không thể nào đồng ý, cũng không cách nào thuyết phục ba mẹ, cuối cùng quyết định dọn ra ngoài ở, dỗ bọn họ rằng cô tìm một công việc ngồi chơi xơi nước nhàn hạ trong văn phòng, lúc đó cuộc đấu tranh mới miễn cưỡng lắng xuống.
Nếu cô không nhanh chóng tìm được một người bạn trai để chặn họng súng này thì trong vài năm tới, chắc ba mẹ sẽ tiếp tục sắp xếp những cuộc xem mắt cho cô, hy vọng rằng cô có thể kết hôn với một người bình thường lương thiện và nhanh chóng lập một gia đình nhỏ của mình.
Tuy cô chán ghét cuộc sống như vậy nhưng cô không muốn làm cho ba mẹ buồn. Mà kết hôn giả, lại là một biện pháp tốt không làm cô cảm thấy khó chịu.
Huống chi đối với giống đực này, cũng có thể coi một nửa người quen từ nhan sắc đến tính cách đều hợp khẩu vị của cô.
Suy luận và lý tưởng của Thích Cảnh về chuyện kết hôn giả này vô cùng rõ ràng, cũng có kế hoạch cho tương lai của bản thân, là một ứng cử viên sáng giá cực kì thích hợp với kết hôn giả.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô hút một cái hết ly nước chanh, quả quyết nói: "Nếu như cậu không có vấn đề gì thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Ánh mắt Thích Cảnh hiện lên ý cười, lại đùa giỡn nói: "Chuyện chung thân đại sự cứ tùy tiện như vậy hả?"
Lâm Miên lắc đầu, nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu."
"Mặc dù tôi biết rằng các thỏa thuận riêng tư không được pháp luật bảo vệ, tôi vẫn hy vọng rằng giữa chúng tôi có thể có một thỏa thuận đơn giản."
Thích Cảnh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi rút một tờ giấy trong sổ lấy ý kiến ​​của quán nước, vừa viết vừa nói: "Tôi cũng có ý định này. Nhưng bây giờ đã trễ rồi, chúng ta có thể nói chi tiết về thỏa thuận sau, đây là phương thức liên lạc của tôi."
Lâm Miên nhận lấy mảnh giấy, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào mắt anh, Thích Cảnh hơi giật mình, ngay sau đó thì cười cười, giọng nói dịu dàng hơn: "Vậy thì bà xã, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.