*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lúc những người khác nhìn thấy Cố tiên sinh thì đã hoá đá, gió vừa thổi qua, lập tức hoá thành tro bụi.
Trong đầu mỗi người đều có từng hàng chữ ‘Mẹ nó’ chạy như điên, mẹ nó! Sao không một ai nói cho họ biết, Cố Hành Viễn chính là con rể của Du Chính Thiên chứ! Tin tức quan trọng đến thế mà không chịu mật báo, mẹ nó! Vừa rồi bọn họ còn khoe khoang con cháu mình trước mặt Du Chính Thiên! Mẹ nó, người này vốn dĩ không thể so sánh có biết không! Mẹ nó! Cảm giác bị đánh vào mặt thật sự quá đau!
Xem ra chỉ có hai từ ‘Mẹ nó’ mới thể hiện hết tâm trạng bọn họ lúc này.
Du Chính Thiên nhìn sắc mặt đỏ bừng của mấy ông bạn cũ, trong lòng thoải mái không thôi, vừa rồi không phải ông muốn ganh đua so sánh, chẳng qua là lúc nhận điện thoại có chút phấn khởi nên mới khen con rễ mình vài câu, là mấy lão ngoan đồng này cứ muốn so sánh đấy chứ, hiện giờ chắc là đang cảm nhận mùi vị bị đánh vào mặt đây mà.
âm thầm chê cười mấy ông bạn cũ một lượt, rốt cuộc Du Chính Thiên mới lấy lại tinh thần giới thiệu mọi người với nhau.
‘Hành Viễn à, mấy người này đều là bạn già của ba, giao tình cả đời, con gọi bọn họ một tiếng chú là được.’
Cố tiên sinh rất lễ phép bắt tay từng người một, khi đến lượt Lưu Thiền Quyên, anh dừng lại một chút, cảm thấy người này có chút quen mắt, mà cha vợ cũng không giới thiệu hai người với nhau, có thể thấy được người này hẳn là không quá mức quan trọng, nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/576632/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.