🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
1233 Words

Sau khi nói chuyện với Lục Chấn Nam xong, Đường Hạ Linh xách túi ra về. Cô và Lục Chấn Nam đã đạt được một số thỏa thuận nhất định, tạm thời cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ được giữ bí mật, chỉ khi có một số việc nhất định thực sự cần thiết thì mới công khai. Đường Hạ Linh cần phải chuyển về sống chung với Lục Chấn Nam. Nhưng dĩ nhiên hai người vẫn có cuộc sống riêng, không can dự đến đời tư của nhau.

Hạ Linh vừa mải suy nghĩ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng đến mức có phần mơ hồ vừa đi vào nhà.

“Đi về nhìn thấy người lớn mà không biết chào hỏi một câu.”Cưới đại được chồng tốt

Đường Hạ Linh lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn, là Đường Vân Thiên, cha của cô đang ngồi ăn bánh uống trà nói chuyện với Triệu Duệ Dung và Chu Phương Hoa. Nhìn cảnh đó trong lòng Hạ Linh càng chán ghét, cô chẳng muốn nói một câu nào với bọn họ nhưng cô vẫn cố uể oải nói một câu.

“Chào cha, con xin phép lên phòng.”

“Đứng lại, con gái con đứa đi đâu mà cả đêm không về? Giống kiểu mấy đứa vô giáo dục thế hả?”

Đường Hạ Linh đột nhiên quay đầu, cô mỉm cười mỉa mai.

“Mẹ của con chết rồi, lấy ai giáo dục con đây?”

“Mày…”

Đường Vân Thiên tức giận, huyết áp tăng cao, Triệu Duệ Dung vội vàng đưa một chén trà qua, vuốt vuốt lưng cho ông ta.

“Mình đừng giận, con còn nhỏ, cần dạy dỗ từ từ.”

“Xin lỗi, tôi chỉ có một người mẹ đã chết, tôi không phải con của bà nên không cần bà dạy dỗ.”

Đường Vân Thiên trừng mắt, muốn tiến lên tát cho Đường Hạ Linh một cái nhưng bị Triệu Duệ Dung giữ lại, khuyên nhủ. Bà ta luôn tỏ ra là người rộng lượng, hiền lương thục đức như thế, nếu năm đó bà ta không dụ dỗ Đường Vân Thiên, thì mẹ cô đâu có chết, gia đình cô đâu tan nát. Bây giờ cô chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi trong cái nhà này thôi.

“Mày nhìn chị mày mà học tập, cái tốt không học toàn học những thứ mất dạy bên ngoài.”



Đường Hạ Linh đã chán ngấy việc nói chuyện với bọn họ rồi, cũng chán ghét việc phải nhìn đến Chu Phương Hoa, nhưng tại sao họ cứ phải động đến cô cơ chứ?

“Cha, con đúng là không cách nào học nổi chị ta, làm sao con có thể mặt dày lên giường với em rể mà chụp ảnh lại được cơ chứ?”

“Em nói gì vậy hả? Là tại em kém cỏi, không có sức hấp dẫn nên anh Khiết Bảo mới yêu chị. Em nên tự nhìn lại mình thì hơn.” Chu Phương Hoa lập tức đáp trả.

Hạ Linh phải công nhận rằng nếu đoạn đường nào hỏng thì nên lấy mặt chị ta thay vào, đúng là mặt dày hơn bê tông cốt thép, làm chuyện vô sỉ mà vẫn có thể vênh váo kiêu ngạo, đời này cô mới gặp được hai người, một là Triệu Duệ Dung, hai là con gái của bà ta - Chu Phương Hoa.

Chu Phương Hoa lả lướt đi đến.

“Em gái, báo cho em hay một tin mừng, chị đã mang trong mình đứa con của anh Khiết Bảo rồi.”

Hạ Linh thoáng kinh ngạc, không ngờ đôi cẩu nam nữ này đã dan díu sau lưng cô lâu đến thế.

“Chúc mừng tra nam tiện nữ về chung một nhà, con của các người chắc sẽ là cực phẩm lắm đấy.”

Nói rồi Hạ Linh quay người mạnh mẽ đi thẳng lên lầu, không thèm quan tâm mấy người kia nữa.

***

Tâm trạng của Đường Hạ Linh không tốt lắm nên làm việc cũng không thể tập trung, nhìn cô vật vờ như xác sống, bạn thân của cô, Tống Bình An liền kéo ghế qua hỏi thăm. Sau khi nghe Đường Hạ Linh kể lại mọi chuyện, cô ấy tức giận đập bàn.

“Thật là quá quắt mà!”

“Cô ta cũng đã có thai rồi.”

Đường Hạ Linh buồn bã lắc đầu, dù gì cũng là thanh mai trúc mã, yêu nhau lâu như vậy, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm cô dâu, vậy mà đột nhiên bị phản bội, nói không đau lòng là nói dối.

Nhìn vành mắt hoe đỏ của Đường Hạ Linh, Tống Bình An vươn tay ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.



“Không sao đâu, còn có mình ở đây mà. Cậu thoát được tên cặn bã đó là phúc, cũng may chưa gả cho anh ta, nếu gả rồi thì biết làm sao đây?”

Hạ Linh nghe cũng có lý, đúng vậy, nếu chẳng may cô gả đi rồi, còn chẳng may mang thai nữa, thì chẳng phải cuộc đời cô lại rơi vào vết xe đổ của mẹ cô ư?

“Cậu phải mạnh mẽ lên, phải sống thật tốt để cho tên tra nam ấy phải hối hận suốt đời.”

Hạ Linh lau nước mắt, gật đầu đồng ý.

Sau khi ổn định được lại tâm trạng, Đường Hạ Linh xốc lại tinh thần, bắt đầu tập trung làm việc. Còn Tống Bình An cũng mải làm, nhưng một lúc sau tiếng xì xầm bên cạnh làm cô ấy phải ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bình An, cô chưa biết gì à, Vi Khiết Bảo dính phốt, bây giờ trên mạng đang rần rần đó.”

Vi Khiết Bảo giàu có, đẹp trai, là nam thần của vô số cô gái, chính vì vậy lần này anh ta đột nhiên lộ ảnh nhạy cảm khiến mọi người bàn tán xôn xao, cảm thấy khá thất vọng về chàng bạch mã hoàng tử trong mơ.

Tống Bình An cũng lên mạng xem, sau đó khều Hạ Linh, đưa cho cô điện thoại. Đường Hạ Linh vừa nhìn mấy bức ảnh thì chuông điện thoại của cô đột nhiên reo vang. Cô bắt máy.

“Là cô làm đúng không? Cô muốn trả thù tôi và Phương Hoa? Tôi vốn còn tưởng cô ngây thơ hiền lành, không ngờ cô là loại người rắn độc như thế. Phương Hoa nói đúng, tôi đã quá tin cô rồi.”

Vừa bắt máy đã nghe một tràng trách mắng của Vi Khiết Bảo. Anh ta cắm sừng cô, cô còn chưa tìm anh ta tính sổ, anh ta lấy tư cách gì gọi đến mắng chửi cô. Đường Hạ Linh tức giận đáp trả.

“Đúng, là tôi làm đấy thì đã sao? Đó không phải anh à?”

“Cô… cô được lắm, chờ đó!”

Nói rồi Vi Khiết Bảo cúp máy cái rụp, Hạ Linh chán nản buông điện thoại xuống.

Cuộc đời đúng là kì lạ, cô không tìm bọn họ mà bọn họ lại cứ phải tìm cô gây sự, sống yên ổn một ngày thì bọn họ bị ngứa chết à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.