2164 Words
“Thật sự không biết xấu hổ là gì mà!”
Tống Bình An đứng ở bên cạnh đột nhiên tức giận đến mức lớn tiếng mắng to lên.
Đường Hạ Linh không lên tiếng, nhưng bởi vì ánh mắt đắc ý của Chu Phương Hoa ở trên sân khấu cho nên trong con ngươi của cô cũng đột nhiên hiện lên vẻ nguy hiểm.
“Cô Đường Hạ Linh, không biết những lời vừa rồi mà cô Chu Phương Hoa nói có phải là sự thật hay là không?”
Không ít phóng viên thấy có đề tài cũng nhanh chóng quay sang hỏi Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có thì trên mặt cũng lập tức hiện lên một nụ cười mỉm: “Chuyện giữa tôi và cô Chu Phương Hoa thật sự đã kết thúc rồi. Dù sao thì tôi vẫn còn có cuộc sống của riêng mình, cho nên không có quá nhiều thời gian để đi so đo những chuyện không xứng tầm thế này. Còn chuyện hóa giải hết những hiểu lầm và hiềm khích lúc trước, tôi không dám nói đến. Có câu nói thế này, người đã bị chó cắn một lần, thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ để lại bóng ma của sự sợ hãi và chán ghét, cho nên sau này khi gặp lại chó, thì mới cứ phải tránh xa ra một chút. Nếu như vẫn còn ngu ngốc xông tới, ai có thế biết trước được rằng, con chó kia có thể sẽ lại cắn bạn thêm một lần nữa hay là không, đúng chứ?”
“...”
Phép ẩn dụ này của Đường Hạ Linh vừa mới bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-dai-duoc-chong-tot/2595370/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.