Năm nay hoa đào nở đẹp quá, ta bèn đem theo nha hoàn ra khỏi phủ, che kín mặt đi ngắm hoa đào. Thật ra ta thích đi cùng với ca ca hơn. Nhưng huynh ấy càng ngày càng bận rộn, gần như toàn bộ thời gian đều ở doanh trại luyện tập. Đúng, huynh ấy không giống như cha ta làm thương nhân, huynh ấy muốn trở thành một võ tướng, bảo vệ nước nhà. Kì thực ta rất lo lắng, nhưng đó là lý tưởng của ca ca nên ta ủng hộ, ta mãi mãi đứng về phía ca ca. 
Đến vườn hoa đào, nhìn người người chen lấn nhau ngắm hoa, ta hơi bất ngờ, vốn ta đã canh giờ ít người nhất để đì, nhưng không ngờ vẫn còn đông như vậy. Ta với A Hoa bèn đi vòng qua đám người, đi thật lâu, khó khăn lắm mới tìm được một nơi ít người đến. Nhìn xung quanh, ta thấy không có ai để ý nơi này mới thoải mái tháo khăn che mặt xuống. Thật ra, ta cũng không cần phải làm đến mức này, nhưng trước đây, cũng vì gương mặt này của ta mà ca ca suýt nữa gặp rắc rối. Từ đó, mỗi khi ra đường, ta đều che mặt mình, tránh được nhiều phiền phức. 
"A Hoa, tỷ xem này, hoa đào năm nay còn đẹp hơn năm trước, thật sự làm người ta không nỡ rời mắt mà.", ta nói chuyện với A Hoa, tỷ ấy là nô tỳ của ta, chúng ta xem nhau như tỷ muội, thân thiết vô cùng. 
"Đúng vậy, tiểu thư! Nhưng hoa cũng không sánh bằng vẻ đẹp của người!", A Hoa dịu dàng nhìn ta, đưa tay phủi nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-van-bo-lo-nhau/2820174/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.