Một tháng sau, quân ta đại thắng, ca ca từ biên quan trở về. 
Cũng giống như ngày huynh ấy đi, hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, bầu trời trong vắt, làn gió ấm áp, dịu dàng. Tất cả đều nôn nao, háo hức đợi ca ca, đợi binh sĩ oai hùng trở về. 
Mọi người dân đều ra đường, gương mặt ai cũng vui mừng, tự hào, trong tay là hoa quả, là khăn thêu, là vàng bạc mà họ tích góp được, đứng đó đợi người thân, đợi chiến thần của họ trở về. 
Đúng như vậy, chiến thần, ca ca ta được mọi người tôn lên làm chiến thần. Huynh ấy còn trẻ như vậy đã dẫn binh đánh giặc, quan trọng là còn giành thắng lợi trở về. Phải biết, đây là lần đầu tiên huynh ấy ra chiến trường đó, quả thật xứng với câu 'Tuổi trẻ tài cao'. 
Ta cùng phụ thân đứng ở cổng thành đón người cùng với dân chúng. Từ xa, ta đã thấy được một đoàn người mặc khôi giáp, ngồi lưng ngựa đang chậm rãi đến gần. 
Tiếng vó ngựa càng gần, ta càng hồi hộp. Từ ngày hôm trước, khi biết tin ca ca đại thắng trở về, ta đã bắt đầu hồi hộp. Ta không biết mình hồi hộp cái gì nhưng chắc chắn không tránh khỏi liên quan đến thứ tình cảm ta dành cho ca ca. 
Dường như phụ thân cũng nhận ra cảm xúc của ta, ông cười trêu chọc: "Người về là ca ca của con chứ có phải giặc về đâu mà con căng thẳng như vậy? Nhìn con kìa, giống hệt như mấy cô nương ở kia, hahaha!" 
Ta giật mình, quay người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-van-bo-lo-nhau/2820151/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.