Đại đa số văn tự trong bệnh viện đều thập phần trầm trọng, Quý Trạch An ngồi trên ghế kim loại ở đại sảnh lầu một nhìn những cái chữ đó tâm tình có chút không xong. Cậu cự tuyệt yêu cầu đưa cậu về nhà của Ninh Văn Ngạn, một mình ngồi ở trong đại sảnh bệnh viện trống rỗng chờ Du Dịch lại đây, nguyên bản Ninh Văn Ngạn là muốn lưu lại bồi cậu, chính là nhận một cuộc điện thoại cũng rất là xin lỗi cậu, một mình lái xe ly khai bệnh viện. Quý Trạch An có chút ngồi không yên, cậu đứng dậy đi đến cửa, đứng ở thang lầu đại sảnh, nhìn phương hướng xe tiến vào, chờ Du Dịch. Cậu đột nhiên muốn học gối ôm nhà bọn họ nói một câu ‘Cầu ôm một cái? (????)’ để được an ủi, bất quá Du Dịch không ở đây, không có đối tượng. Cho dù ở, cậu cũng ngại ngùng nói ra lời này, Quý Trạch An cảm thấy lời này không khỏi quá mức thẹn thùng. Cậu là nam nhân, thích nên quyết đoán một phen ôm qua, không cần phải báo cáo. … Thời gian chờ không phải thực dài, xe Du Dịch thực nhanh liền đứng ở trước mặt Quý Trạch An. Nhìn hắn đi ra, Quý Trạch An bật người chạy vội xuống thang lầu, tiến lên, ôm Du Dịch một chút, sau đó buông ra. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta sẽ giải thích, hiện tại ta muốn về nhà, trên đường nói.” Du Dịch khẽ gật đầu, giúp Quý Trạch An mở cửa xe phó lái, chính mình trở về trên xe. Hắn nhìn tiểu hài tử thắt dây an toàn, chính mình lúc này mới làm theo. Lập tức, nổ máy, khởi động xe… Quý Trạch An nhìn thoáng qua mặt nghiêng của Du Dịch, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hé miệng, “Hôm nay trước bữa tối, một nam nhân tên là Ninh Văn Ngạn đến trong nhà tìm ta, nói là bằng hữu của cái phụ thân ta chưa từng thấy qua kia. Hắn nói cái nam nhân kia bị bệnh bạch cầu cấp tính, đến nay không có tìm được cốt tủy xứng đôi, cầu ta cứu hắn một mạng.” Du Dịch lái xe không có xen mồm, Quý Trạch An nói hắn nghe rất là chuyên tâm. “Cha mẹ của ngươi đối với ngươi cũng thực quá phận, nhưng ngươi không phải vẫn là còn nhân quả với bọn họ sao? Cho nên ta cũng nghĩ còn thiếu hắn một cái nhân quả, dù sao không có hắn ta không tới được cái thế giới này.” Thời điểm Quý Trạch An nói đến đây cảm thấy có chút bi ai, không phải vì mình, mà là vì Du Dịch. Ít nhất cậu là chưa bao giờ có được, mà Du Dịch là có được rồi bị vứt bỏ, tính chất hai người không giống, Quý Trạch An cảm thấy đã từng được hưởng một chút lại mất đi càng thêm thống khổ, khi đó Du Dịch bốn tuổi, cũng đã bắt đầu ghi nhớ. Quý Trạch An đột nhiên lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Du Dịch, thập phần nghiêm túc hỏi: “Ta làm sai sao?” Môi Du Dịch mím chặt, hắn muốn nói không sai, chính là lại đau lòng tiểu hài tử, không đồng ý loại hành vi thương tổn chính mình này của tiểu hài tử. Thấy hắn không nói lời nào, Quý Trạch An lại hỏi: “Thời điểm ngươi hồi báo Giang gia, chẳng lẽ không bị thương tổn sao?” So với hắn, cậu có lẽ chỉ là rút chút máu đơn giản như vậy, Quý Trạch An cho rằng Du Dịch sẽ lý giải loại hành vi làm người tốt này của mình. “…” Du Dịch muốn nói chúng ta không giống, chính là hắn biết lời này không thể nói, như vậy tương đương kéo dài khoảng cách giữa hai người, đây không phải là điều hắn muốn thấy. Cuối cùng, vẫn bất đắc dĩ nói một câu, “Ngươi còn nhỏ.” “Ta không nhỏ.” Quý Trạch An rất là bình tĩnh nói ra những lời này. Cậu vẫn luôn nghĩ chính mình phải có bộ dáng một học sinh trung học, tận lực áp chế chính mình, tận lực khống chế một ít hành vi của mình, làm cho mình trở nên hợp với tuổi. Có lẽ hành vi của cậu quá tốt, tại trong lòng nam nhân này còn là một hài tử, mà hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ người yêu như một hài tử? Quý Trạch An cho rằng người yêu chính là có thể tin cậy lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, bọn họ tuy rằng sẽ có việc riêng của từng người, nhưng là sẽ lý giải lẫn nhau. Nhìn mặt nghiêng lạnh lùng của hắn, trong mắt Quý Trạch An hiện lên cảm xúc phức tạp. Cậu không có tận lực che dấu, rũ xuống mắt, đủ loại cảm xúc đều nhất nhất hiện lên tại trong ánh mắt nửa mở, rắc rối phức tạp. Hai người bọn họ thật sự thích hợp sao? Trong tư tưởng loạn thành một nồi cháo của Quý Trạch An đột nhiên nhảy ra một cái này, bất quá cậu thực nhanh liền áp xuống. Du Dịch thực tốt, cậu thực thích, Quý Trạch An xác định đây là tiếng lòng của mình. Cậu cảm thấy chính mình loạn thất bát tao bị xen lẫn trong các loại cảm xúc hỗn loạn, cái tư tưởng thiên mã hành không gì đều đi ra. Bất quá cậu nghĩ đại khái là cậu không muốn làm cái tiểu hài tử trong cảm nhận của Du Dịch kia, được hắn sủng thực tốt, cậ thực thích, thậm chí là cực điểm hưởng thụ, chính là trong nháy mắt này ý thức được vị trí chính mình tại trong cảm nhận của hắn vĩnh viễn đặt ở tiểu hài tử cậu liền nhịn không được không vui. Không phải không thừa nhận, cậu càng ngày càng để bụng Du Dịch Quý Trạch An nâng mắt lên, nhìn ngoài cửa sổ, ha một hơi thật dài ở bên cửa sổ xe. ‘(`??? ′) tiểu An, lấy hiểu biết của ta với chủ nhân, hắn hiện tại tuyệt đối là đang lo lắng ngươi a, hắn không hy vọng ngươi bị bất cứ thương tổn gì a! Chính là miệng hắn ngốc sẽ không nói.’ Nhìn trên cửa sổ xe trong suốt xuất hiện chữ màu trắng, dưới sự trợ giúp của ngọn đèn ở bên ngoài, Quý Trạch An mới một chút một chút thấy rõ ràng. Cỗ lo lắng trong lòng cậu lần thứ hai đánh úp lại, cái loại buồn bực này cũng phai nhạt một chút. Quý Trạch An biết mình nghĩ nhiều, cậu biết lời nói Du Dịch không tốt, hắn có lẽ không có cách nào biểu đạt ý tứ chân chính của mình, nhưng hắn đối tốt với cậu là không vương chút tạp chất gì, về phần nguyên nhân tốt với cậu rốt cuộc có phải ái tình hay không … Vô luận là không phải, cậu đều cảm tạ cái nam nhân yên lặng trợ giúp cậu này. Chỉ là bởi vì là hắn, cho nên cậu nguyện ý lại một lần nữa phiêu lưu, thử thử. Nhận thức lâu như vậy, tâm của cậu sớm đã bị một cái lại một cái hành động của hắn cạy mở, Du Dịch tại trong tim của cậu đã có một vị trí. Có thể tiến thêm một bước hay không, Quý Trạch An nói không chính xác, nhưng là cậu vẫn chờ mong … “Đây là đâu?” Quý Trạch An xuống xe, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, không hiểu nhìn Du Dịch dừng xe tại ga ra. Du Dịch đi đến bên người Quý Trạch An, dưới ngọn đèn hoàng nhìn Quý Trạch An trong ngực mình, “Nhà của ta. Hôm nay ở bên này.” Cậu ở một mình, liền sẽ để những người đó hữu cơ thừa dịp, Du Dịch không hy vọng tại dưới tình huống hắn không biết cậu lại xảy ra chuyện gì. Hai người vào thang máy, thời điểm tới tầng mười bảy thì ngừng lại, tòa nhà lớn này trừ bỏ ba tầng phía dưới cùng là siêu thị, khách sạn, quán cà phê cùng với bệnh viện, toàn bộ trên lầu đều là khu dân cư, cái loại một người một tầng. Hắn đã xem qua phong thuỷ tòa nhà này, cũng ứng theo yêu cầu của chủ khai phá bố trí một cái bố cục phong thuỷ, lúc ấy chủ khai phá liền nói để hắn tùy ý lựa chọn một tầng cư trú ở trong này. Lúc ấy hắn cự tuyệt, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ thường trú tại Giang Thành, bất quá tình huống hiện tại bất đồng. Du Dịch đã lựa chọn nơi này làm nhà bọn họ sau này, một là hoàn cảnh nơi này không tồi, công tác bảo toàn cũng coi như hoàn thiện, lại có đầy đủ không gian tư nhân, mua đồ dùng sinh hoạt cũng tiện, quan trọng nhất là cách trường học hiện tại của tiểu hài tử rất gần, hắn biết tiểu hài tử đã cao tam, hắn không hy vọng cậu tốn nhiều thời gian như vậy trên việc đi đường, ở bên cạnh cậu có thể càng dễ chiếu cố cậu. Vào nhà, hắn liền lấy từ tủ trong để giày ra một đôi giầy đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt tiểu hài tử, chính mình đóng cửa lại trước hết tiến vào nhà rót cốc sữa. Thời điểm Quý Trạch An thay dép lê tiến vào bên trong, Du Dịch liền đưa sữa cho cậu, động tác của hắn thực nhanh. Nhìn tay hắn ướt át, Quý Trạch An có chút kinh ngạc hắn không có lãng phí nhiều thời gian rửa tay, tẩy cái chén, mà là tại trong lúc cậu đổi giày liền rót sữa ra, thậm chí không để cho cậu đi gột rửa tay trước khi tiếp nhận sữa. Có lẽ cảm xúc Du Dịch hiện tại rất là không tốt, thế cho nên chứng khiết phích lợi hại của hắn cũng không có phát tác. Bưng sữa, Quý Trạch An nhìn hắn, không biết mình muốn nói gì, làm như thế nào. Nói lời cảm tạ ngược lại khách sáo, Quý Trạch An cảm thấy tuy là hai người ở cùng một chỗ, vẫn là thực mới lạ, thực khách khí. Thường ngày thời điểm cậu tiếp nhận sữa nhất định liền nói lời cảm tạ, chính là lần này cậu không có. Du Dịch cũng không biết là cái gì không đúng. “Ngồi ở trên ghế sa lông chậm rãi uống.” Hai tay Quý Trạch An nắm cốc sữa, tìm một vị trí trên ghế sa lông ngồi xuống, tiếp tục trầm mặc không nói. Cậu không thể nghĩ được hiện tại giữa hai người nói cái gì đó mới là tốt nhất, không khí hiện tại giữa hai người tựa hồ rất là không thích hợp. Quý Trạch An cảm thấy được, Du Dịch tự nhiên cũng cảm thấy được. Lần này, cuối cùng đánh vỡ bầu không khí này chính là Du Dịch, “Ngươi dọn lại đây ở cùng ta đi.” Vừa mới uống một hơi sữa độ ấm vừa phải Quý Trạch An đột nhiên đình chỉ động tác nuốt, buông cái chén xuống, cậu nhìn Du Dịch ngồi ở đối diện. Ở chung. Quý Trạch An ngẫu nhiên nghĩ qua, bất quá đó là ý tưởng trong nháy mắt, cũng không có tính toán chân chính thực thi, ngày xưa Du Dịch thường xuyên đến nhà cậu ngủ sô pha. Cậu cho rằng cái bước đi này sẽ là về sau mới tới, mà không phải hiện tại. Thích hợp? Hay là không thích hợp? Cậu không biết… Văn tự nhà Du Dịch phần lớn đều là giống nhau, “Phi thường sạch sẽ “, cậu biết đây là chứng khiết phích của nam nhân này làm ra. Cái bạn trai này cậu hiểu một chút, tỷ như khiết phích, nhưng nhiều hơn là không biết. Nếu ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều mặt đối mặt, mâu thuẫn cũng sẽ trở nên nhiều, cậu không thể cam đoan quan hệ của hai người bọn họ vẫn sẽ luôn hài hòa như vậy, tuy rằng không có tiến triển, nhưng cũng không có dao động lớn, là cái loại đời sống tình cảm bình tĩnh an ổn cậu theo đuổi, chính là muốn tiến thêm một bước cũng thực khó… Quý Trạch An lo lắng gặp được mâu thuẫn hai người không giải được được cho đến nhịp độ chia tay, cậu biết mình quá mức bi quan, đối với cậu hoặc là Du Dịch đều không đủ tin tưởng. Nhưng là vấn đề tình cảm, không phải có lòng tin hay không có thể quyết định. Quý Trạch An sợ hãi, nhịn không được muốn lùi bước, cậu có chút hối hận đến trong nhà Du Dịch, cậu cảm thấy chính mình ở vào một loại vị trí tiến thối lưỡng nan. Cậu đột nhiên hâm mộ loài rùa có thể nhát gan lui đến trong xác tránh né, mà không phải giống nam tử hán chân chính đối mặt chuyện này, một đoạn tình cảm nóng đầu lại thất bại trước kia để lại cho cậu di chứng, cậu muốn tiếp thu Du Dịch, lại sợ hãi tại trong quá trình tiếp thu sinh ra ma xát, có thể nói cậu chính là sợ tại trong ma xát mất đi nam nhân này. Hạnh phúc Du Dịch cho cậu, nếu lập tức mất đi, cậu sẽ như thế nào? Cậu khẳng định vẫn sẽ sống tốt, nhưng tình cảm cậu sẽ càng thêm mâu thuẫn, Quý Trạch An xác định nhất định mình sẽ ở phương diện tình cảm mặc cho mình bộ khôi giáp dày nặng nhất, cho dù khôi giáp kia ép tới cậu không thở nổi. Đây là một loại phương thức cậu lựa chọn để bảo vệ mình, có lẽ phương thức này sẽ làm cậu cô độc sống quãng đời còn lại. “Du Dịch, ta thực sợ hãi.” Thời điểm Quý Trạch An nói chuyện ngữ điệu ngoài ý muốn bình tĩnh, chính là chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ phát hiện trong mắt của cậu tất cả đều là bối rối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]