Chương trước
Chương sau
Cọ cơm người này làm xong, ăn xong điểm tâm hắn mua, Quý Trạch An ngốc hồ hồ đi theo hắn ngồi trên một chiếc xe tới đón hắn. Cậu chớp hai cái ánh mắt nhìn nam nhân mặc một thân áo dài thực sạch sẽ vẻ mặt không hiểu, “Chúng ta đây là đi nơi nào?”
Chẳng lẽ không phải là ăn cơm chiều xong liền mỗi người đi một ngả sao? Tuy rằng giống như có chút cảm giác dùng qua liền vứt, chính là đi theo hắn công tác cũng không tránh khỏi rất kỳ quái? Cũng bởi vì nguyên bản đáp ứng muốn đi chỗ ở của hắn ăn bữa tối, hắn lâm thời lại có công tác không thể không thay đổi kế hoạch, Quý Trạch An đã cùng Du Dịch nói qua không muốn quấy rầy công tác hắn hôm nào lại gặp là được, chính là nam nhân này xuất hồ ý liêu (không ngờ) quyết đoán cự tuyệt. Chẳng lẽ sự tình làm một bữa cơm cho một nam nhân ăn còn trọng yếu hơn so với công tác. Quý Trạch An yên lặng ở trong lòng vỗ cho mình một bàn tay, ý tưởng này của cậu không khỏi quá tự kỷ.
“Đi nhà chủ tử người này.”
“Ngươi công tác thay chủ tử của hắn?” Quý Trạch An một bên hỏi, một bên cảm thấy từ chủ tử này quá mức cổ phong.
“Không, hắn có công tác ủy thác ta.” Đối đãi Quý Trạch An, Du Dịch luôn rất có tính nhẫn nại.
“A.” Quý Trạch An gật gật đầu không hỏi lại. Cậu không khỏi cảm thấy hành động mình đi theo hắn đến chỗ hắn làm việc như vậy, hoặc là nói là cùng hắn đi công tác không khỏi quá mức thân mật … Cậu cảm thấy bọn họ vẫn là bảo trì khoảng cách thích hợp mới tốt, nhãn lực nhìn người của cậu quả thật không tốt, có văn tự hỗ trợ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa, chính là trên mặt người này không có văn tự. Một là không muốn lần thứ hai ngu ngốc bị lừa bị lừa, hai là cảm thấy khoảng cách sinh ra mỹ. Cậu đối với nam nhân này có hảo cảm khó hiểu, cùng hắn ở một chỗ thực thoải mái, Quý Trạch An không thể không lo lắng quá mức thân cận có thể làm hết thảy đều thay đổi hay không. Đời này, so với nắm tay người yêu cả đời, cậu càng muốn muốn một bằng hữu cả đời. (DD is in friend-zone =)))
Cho nên cậu không tiếp tục hỏi. Biết càng nhiều, quan hệ lại càng thân cận, khoảng cách cũng sẽ ngắn lại. Mà làm bằng hữu thì không cần có nhiều hiểu biết như vậy, dù sao để định nghĩa một cái bằng hữu là căn cứ rất nhiều phương diện, có lẽ hai người chính là có cùng yêu thích, có lẽ hai người chính là có chuyện có thể nói, hoặc là an tĩnh ngồi cùng một chỗ đã cảm thấy thực thoải mái… Quý Trạch An cảm thấy như bây giờ thực tốt, quan hệ như vậy cùng Du Dịch thực tốt, không cần phải xé mở một tầng. Cậu không hy vọng hết thảy không giống cậu tưởng tượng, cho nên cậu hy vọng tại trong mắt cậu Du Dịch vẫn như trước duy trì cảm giác thần bí là được…
“Du tiên sinh, đến, chủ tử chúng ta đang chờ ngươi trong ghế lô, ta giúp ngươi đi qua.” Ô tô bị ngoại lực mở ra, nam nhân đi xuống từ vị trí lái xe mặt không đổi sắc đứng ở một bên, nam nhân điều khiển vị trí chủ động cùng bọn họ nói.
Quý Trạch An chui ra khỏi xe có rèm che, sau đó giương mắt nhìn lại.
Đây là một gian trà lâu cổ kính, rất có hương vị trong kịch võ hiệp, bất quá địa phương quá mức hẻo lánh, ở trong này không biết sinh ý thế nào…
Cậu đi theo phía sau Du Dịch xuống xe, sau khi xuống xe chính là thoáng đánh giá vị trí một chút, sau đó liền an tĩnh đứng ở bên cạnh Du Dịch. Du Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử không lên tiếng cũng không nói gì thêm, thời điểm ngẩng đầu ôn nhu trong ánh mắt hầu như không còn, hắn lại là cái Du tiên sinh Du đại sư cao lãnh đạm mạc trong vòng luẩn quẩn kia Hắn nhìn về phía người nói chuyện, ý bảo người nọ dẫn đường, người nọ thực nhanh minh bạch, bật người ngay đi tới trước, Du Dịch liền mang theo Quý Trạch An theo ở phía sau.
Xuyên qua đại đường, tiến vào phòng, lại đi qua một cái hành lang dài, nam nhân dẫn đường dừng.
Hắn dừng lại, xoay người, lễ phép cười cười với Du Dịch, “Du tiên sinh, bởi vì đề cập đến vấn đề riêng tư của lão bản chúng ta, cho nên vị này…”
“Như thế, thỉnh người cao minh khác đi.” Du Dịch không biết là chính mình có chuyện gì cần che giấu tiểu hài tử, hắn thật sự muốn cùng tiểu hài tử cứ như vậy qua cả đời. Nhìn cậu lớn lên, nhìn cậu trổ mã, ở bên cạnh cậu già đi, vẫn luôn có cậu làm bạn.
Nam nhân kia nghe Du Dịch nói như vậy bật người cứng ngắc, nụ cười trên mặt có chút duy trì không được, hắn biết lão bản nhà mình là thật vất vả, thậm chí lấy quan hệ mới thỉnh được vị Du tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh này, nếu là tại nơi hắn lưu không được người, lão bản không chừng sẽ làm ra chuyện gì. Chính là lại không thể không giữ gìn riêng tư của lão bản, dù sao lão bản chỉ muốn gặp một mình Du tiên sinh, mà hài tử bên cạnh hắn kia hiển nhiên không trong danh sách này.
“Du tiên sinh, ngài chờ.”
Du Dịch dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn người nọ một cái, biết hắn không làm chủ được.
“Du tiên sinh, chuyện này ta không làm chủ được, thỉnh ngài chờ, hiện tại ta đi xin chỉ thị của lão bản một chút.” Nam nhân nói xong lời này, cũng không có sốt ruột rời đi, mà là dẫn bọn hắn tiến vào một gian phòng, nhìn bọn họ ngồi xuống lúc này mới rời đi.
Sau đó, liền có cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đưa tới nước trà cùng điểm tâm.
Quý Trạch An cũng không đói, nhưng nhìn điểm tâm tinh xảo vẫn có chút thèm ăn, có lẽ là ngày lành đời trước quá ít, chưa ăn cái thứ gì tốt, đời này nhìn thấy đồ ăn luôn không khống chế được có chút tham, đặc biệt nhìn thấy tiểu bộ dáng điểm tâm từng bước từng bước ‘╰(′︶`)╯ ta ăn thật ngon’, cậu liền càng thêm muốn ăn. Du Dịch nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử muốn ăn lại không động cảm thấy có chút đáng yêu, tuy rằng hắn không thế nào thích đồ ăn bên ngoài, chính là tiểu hài tử muốn ăn hắn liền thỏa hiệp, huống chi hắn biết trà bánh nơi này coi như sạch sẽ hương vị cũng không tồi, tuy rằng hắn chưa từng ăn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
“Trong ghế lô có toilet.” Ý tứ Du Dịch chính là ngươi tẩy tay xong là có thể ăn.
Quý Trạch An nghe nói như thế ngẩn người, ngẩng đầu, có chút ngại ngùng nhìn về phía Du Dịch.
Cậu một đống tuổi còn tham ăn như vậy thật sự là… Quý Trạch An rất muốn che mặt, bất quá vừa nghĩ tới bây giờ chính mình còn là học sinh trung học, loại cảm giác thẹn thùng này liền sẽ tốt hơn một chút.
Du Dịch nhìn cổ tiểu hài tử nổi lên một tầng phấn hồng, không tiếng động cong môi lên, nhìn cậu vội vàng đứng lên đi rửa tay, sau đó thời điểm cậu quay đầu trở về hắn thực khoái thu hồi tươi cười, sau đó đặt toàn bộ trà bánh trên bàn tại trước mặt tiểu hài tử, để cậu khoát tay là có thể bắt được.
“Cám ơn.” Quý Trạch An cầm lấy một khối điểm tâm một hơi có thể nuốt vào màu lục nhạt đặt ở trong miệng, nhấm nuốt, nuốt vào xong uống một hơi trà nóng, “Ngươi không ăn sao?”
Du Dịch lắc lắc đầu, lúc này Quý Trạch An mới phát hiện người này cả nước trà đều không uống qua một hơi, người khi bưng lên là bộ dạng thế nào hiện tại liền là bộ dạng thế ấy. Nhìn văn tự trên điểm tâm cùng chén trà, Quý Trạch An thực xác định mấy thứ này không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ hắn chính là không khát cũng không đói bụng càng thêm không thèm?
Thời điểm tiểu hài tử ăn cái gì rất giống sóc nhỏ, một bên quai hàm cố nhai, nhìn qua… Dùng ngôn ngữ lưu hành internet mà nói chính là manh manh.
Điểm manh này trực tiếp sáp đến trung tâm trái tim Du Dịch, mười điểm! Phải là mười điểm a! Bất quá Du Dịch như trước là bộ dáng trích tiên, nhìn qua thanh lãnh, tựa hồ chỉ thích hợp nhìn từ xa. Bất quá Quý Trạch An ngược lại cảm thấy như vậy thực tốt, cậu không có cảm thấy xa cách, cậu có thể cảm giác đến người này chính là tính tình này, cho dù trên mặt hắn không có văn tự. Hơn nữa Du Dịch đối tốt với cậu không phải bằng ngôn ngữ, không phải bằng vẻ mặt, mà toàn bộ hắn đều dùng hành động biểu đạt ra. Bằng hữu như vậy mới càng thích hợp thâm giao, bởi vì chân tâm bọn họ thường thường đều là thông qua biểu đạt thực tế, một sự kiện thường thường càng làm cho người cảm động hơn so với một trăm câu nói dễ nghe.
Cũng không lâu lắm, ba tiếng đập cửa vang lên, nam nhân lại về đến nơi này, “Du tiên sinh cùng với vị này, tiên sinh, mời bên này.”
Quý Trạch An không có để ý người nọ tạm dừng, chính là nhìn về phía Du Dịch, “Ta có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm sao?”
Tuy rằng một mình tại địa phương xa lạ sẽ có một loại xấu hổ, bất quá cậu càng thêm không muốn tiếp xúc quá mức gần gũi với Du Dịch.
Quý Trạch An thấy hiện trạng này thực hảo, cho nên cậu chỉ muốn bảo trì, vẫn chưa muốn tăng thêm
Ngược lại Du Dịch cảm thấy tiểu hài tử đây là muốn tạo khoảng cách với hắn, tuy hắn không nói, nhưng hắn vẫn luôn là một người thực mẫn cảm, rất nhiều chuyện hắn đều rõ ràng, huống chi chức nghiệp có thể làm cho hắn càng thêm tới gần những cái không biết.
Hắn trầm mặc một hồi, không có đáp ứng, không có cự tuyệt, “Vì cái gì?”
Du Dịch chỉ là hỏi tiểu hài tử một câu vì cái gì.
Nhưng vấn đề này Quý Trạch An đáp không được, cậu cũng không thể nói cho người này cậu không muốn quá thân cận cùng hắn đi? Như vậy rất đả thương người, hơn nữa cũng duy trì không được quan hệ nguyên trạng của bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta nghĩ mỗi ngày cố định cái thời gian đổi mới, thuận tiện thúc giục chính mình, đại gia cảm thấy mấy giờ hảo?
Buổi sáng tốt lành vẫn là giữa trưa hảo hoặc là buổi tối hảo? Có lẽ cũng có có thể là rạng sáng?
Trưng cầu đại đại nhóm đề nghị!
Cuối cùng, tiếp tục vô liêm sỉ cầu nhắn lại, cầu cất chứa (づ 3)づ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.