Trận đấu tập hôm nay, mọi người trong YD trừ Phì ca đều không mấy để tâm.
Bọn họ xem trọng An Trục Khê và Mễ Nhạc, nhưng đây là một trò chơi đồng đội, hai người không có khả năng đánh thắng được YD năm người.
Top Quỷ Đăng là thiếu niên quái gở, lời nói có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đi rừng A Mãn tính tình hiền lành, luôn cười ha hả.
Phì ca dành hết thời gian để khóc, hoàn toàn bị An Thần đè bẹp.
Đấu tập như thế này không quá quan trọng, nhưng họ cảm nhận được sự vui vẻ mà trước giờ chưa bao giờ có sau khi thắng liên tiếp ba trận. Thắng là phải, năm tuyển thủ dẫn đầu chống lại một đội tạm thời, nếu thua thì chắc họ phải úp mặt vào tường nhịn ăn ba bữa.
Nhưng cảm giác vui sướng này không phải do chiến thắng mang lại mà là từ trải nghiệm trong trò chơi.
Trải nghiệm đó hơi khó diễn tả, nhưng nó thực sự tồn tại.
A Mãn mỗi lần nhìn bản đồ nhỏ đều có thể nhìn thấy cái mình muốn thấy.
Quỷ Đăng bị địch lừa gạt nên muốn tấn công, một giọng nói thanh thúy kịp thời vang lên bên tai anh ta: “Hàn Tín biến mất, đường trên cẩn thận.”
Sau đó Hàn Tín lập tức nhảy ra!
Nếu không có lời nhắc nhở này, Quỷ Đăng không chết thì cũng mất rất nhiều máu, đến lúc anh ta về thành, tháp ngoài của đường trên cũng khó giữ được.
Bên Phì ca khá thảm, chủ yếu là do suy sụp tinh thần cho nên dù có nhận được lời nhắc nhở anh ta cũng không thể trốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-em-cung-den/274018/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.