Khi Tịnh Kỳ đang vừa ngậm một lát bánh mì quét bơ đậu vừa lật đật mang đôi giày bata thì Viên Tịnh từ dưới bếp đi lên, tay cầm một chai sữa đưa cho cô: “7 giờ 30 con mới vô lớp mà. Bây giờ mới 6 giờ 45 chứ mấy.”
Tịnh Kỳ vừa nhai bánh mì vừa nói: “Con muốn tới trường sớm để tranh thủ thời gian học bài. Năm sau lên lớp 11 là phải chia ban rồi.”
Nói xong, cô thầm nghĩ, cái này cũng không tính là nói dối mẹ nhỉ?
Sáng nào Lê Minh cũng tới trường sớm để chơi bóng rổ, nên thường không hay ăn sáng. Biết thế, Tịnh Kỳ liền quyết tâm mỗi sáng đều phải dậy thật sớm để đi mua đồ ăn sáng cho cậu. Ăn đủ bữa thì mới có đủ sức khỏe để học hành được chứ.
Viên Tịnh ghe vậy có chút xót con, nhưng thấy con mình có ý chí học tập như thế bà cũng vui. Viên Tịnh từ trong túi nhỏ tập dề lấy ra vài tờ tiền đưa cho Tịnh Kỳ, đoạn nói: “Cầm tiền, đi trên đường con nhớ mua thêm chút gì đó để ăn, chứ ăn có lát bánh mì thế này sao no được.”
Tiền dâng tận mặt, Tịnh Kỳ cũng không từ chối, cầm lấy tiền mẹ mình đưa, miệng cười chúm chím
như một đứa trẻ con.
“Dạ mẹ. Thưa mẹ con đi học.”
Vừa định ra khỏi nhà, từ trên lầu Tịnh Thi đầu tóc bù xù, mặt ngái ngủ, dáng đi lờ đờ như một cái xác đi xuống. Nhìn một cái là biết Tịnh Thi thức tới sáng mới ngủ.
Tịnh Kỳ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870434/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.