Trương Khánh Hòa ôm chân la oai oái như heo bị chọc tiết, khuôn mặt đầy bất mãn nhưng vẫn nghe theo lời Vũ Gia nhận lấy khăn và nước Tịnh Kỳ đưa, còn "tiện tay" cốc lên đầu Vũ Gia một cái. Khi cô nàng còn chưa ý thức được đã cong giò chạy mất.
Khi nhận ra mình vừa bị người khác cốc đầu, mặt Vũ Gia hết đỏ lại tím đầu bốc khói nghi ngút, hét lớn: “Trương Khánh Hòa! Mẹ mày sẽ bẻ gãy chân mày!” Sau đó Vũ Gia liền vụt đi như tên lửa dí Trương Khánh Hòa.
Lê Minh, người từ nãy đến giờ không nói gì, mặt đen thui như đít nồi cũng rời đi ngay sau đó để lại Tịnh Kỳ và Triệu Thư Di.
Triệu Thư Di giơ chiếc khăn lạnh trên tay mình, khuôn mặt thách thức nhìn Tịnh Kỳ đang khó chịu. Tịnh Kỳ không muốn gây chuyện với cô ta nên đành quay người rời đi, không để ý tới cô ta nữa.
Chuông vào tiết đã reo, nhưng chưa thấy Lê Minh trở về. Mãi cho đến khi giáo viên sắp tới lớp, cậu mới đi vào theo. Tuy là vô lớp trễ nhưng tay cậu vẫn đút vào hai bên túi quần, khuôn mặt hầm hầm như mới bị mất sổ gạo. Khi thấy cậu đi tới, Tịnh Kỳ mới nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu về trễ thế?”
Lê Minh vờ như không nghe thấy chỉ kéo ghế thật mạnh, làm Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh cũng giật
mình theo. Sau đó cậu ngồi xuống lấy quạt mini ra để gió mát từng cơn thổi vào mặt mình.
Tịnh Kỳ vừa giận vừa lúng túng, không hiểu tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870427/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.