Chưa thấy mặt Vương Trì đã thấy tiếng gã nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ?”
Vương Trì đầu tóc lòa xòa, áo sơ mi mở mấy nút để hở phần ngực trần. Gã ngả ngớn vừa cười vừa đi vào.
Giọng nói kinh tởm ấy đến chết Tịnh Kỳ vẫn còn nhớ. Hai tay cô bấu chặt vào nhau đến hằn cả vết. Cả người cô bất giác run lên, run không phải vì sợ mà là vì tức giận. Cô nghiếng chặt răng kiềm chế sự tức giận đến nổi gân xanh trên trán cô nổi lên chằng chịt.
Mọi biểu cảm trên mặt Tịnh Kỳ đều được Lê Minh thu vào mắt. Hắn nhíu mày không hiểu tại sao trông cô tức giận vậy? Nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lời Vương Trì: “Còn tôi thì không muốn gặp cậu.”
Nghe Lê Minh nói vậy, Vương Trì cũng không tức giận. Gã chỉ cười haha, rồi đi tới gần Lê Minh. Đoạn gã định nói gì đó thì thấy Tịnh Kỳ đang ngồi đối diện Lê Minh. Đầu tóc cô xõa dài che khuất mặt nên gã không nhận ra đó là ai, cứ nghĩ là khách của Lê Minh.
Vương Trì hất đầu về phía Tịnh Kỳ hỏi: “Cậu có khách à? Thế tôi làm phiền rồi.”
Lúc này Tịnh Kỳ bỗng quay mặt qua, đối mắt với Vương Trì. Đôi mắt cô nhìn gã hằn lên những tia hận thù như muốn cắt xé cả người gã ra.
Vương Trì sững cả người khi thấy đó là Tịnh Kỳ. Gã lấp bấp không biết nên nói gì.
Năm đó chính mắt gã chứng kiến Lê Minh vật vả vì tình. Gã biết Tịnh Kỳ chiếm một vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870355/chuong-43.html