- Không dễ, nhưng con thích. - An Hoa vắt chéo chân, nói với mẹ Chí Kiên.
- Con còn trẻ, kiếm người khác cũng chẳng muộn. - Bà bình thản nhấp một ngụm trà.
- Cho dù còn trẻ hay đã già, người duy nhất con muốn cũng chỉ có anh ấy, con biết bác cũng rất khó xử. Nhưng con cam đoan rằng con sẽ là người mang cho đến hạnh phúc cho anh ấy.
- Vậy sao? Vậy bác chúc con thành công nhé. - Bà nhướng mày rồi nhìn cô ả.
Trong phòng làm việc, Chí Kiên xử lí công việc mà mấy ngày nay anh bỏ dở, anh cũng không nghĩ rằng chỉ mới có gần 1 2 ngày mà đống công việc dường như hận không thể chất thành núi.
// Ăn gì đó chưa? Hửm? // Chí Kiên.
// Đang ăn. Có chuyện gì sao? // Hàng Lâm.
// Có người lúc nãy quên mình vừa nói gì à? // Chí Kiên.
//? // Hàng Lâm.
Hiện không thể liên lạc với người dùng này.
…----------------…
Vừa mới tới văn phòng, cô nàng ngồi bên cạnh cậu đã đẩy ghế lại gần cậu, vỗ vỗ vai.
- Này Hàng Lâm, ông có biết tin gì chưa?
- Tin gì cơ? - Cậu cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng hiện tại lại không muốn làm việc cho lắm.
- Ầy, ông không biết chuyện này là tiếc cực kì, nên là tôi, người có tấm lòng nhân hậu nhất cái văn phòng này sẽ nói cho cậu biết và mong cậu không nói với ai đấy nhé. - Nói xong, cô nàng nháy mắt một cái.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-con-duong-khanh-nhu/3538477/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.