Editor: dohuyenrua
Sắc mặt của Trình Tự Cẩm đen như đáy nồi, hai mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm con trai không hợp bát tự với anh, có phải gần đây không có thời gian quản anh không, càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng không để anh trong mắt?
Có phải nên chỉnh đốn không?
Nhưng Tiểu Dật Trần không sợ cha cậu chút nào, bởi vì cậu có mẹ, mẹ của cậu rất lợi hại, khi cậu ở dưới một đôi mắt sắc bén, nhưng cậu phát hiện, hình như cha cậu rất quan tâm mẹ của cậu.
Cho nên, cậu chính là cầm lông gà làm tên bắn.
"Tớ nói, anh Cẩm, đây chính là con của cậu?"
Dật Trần ngước mắt nhìn về phía người nói chuyện, mở trừng hai mắt hỏi: "Chú là ai?"
"Chú à, là bạn của cha cháu, gọi chú là chú Long là được rồi."
"A, chào chú Long."
"Thật biết nghe lời."
Một bên, sắc mặt của Trình Tự Cẩm đã đen đến không thể đen hơn. Nheo hai mắt lại cũng càng thâm trầm, tiểu tử này, xem ra cũng chỉ có sắc mặt không hoà nhã với anh.
Long Việt Trạch ngước mắt nhìn sắc mặt của Trình Tự Cẩm, cười nói: "Anh Cẩm, mặc dù bây giờ sắc mặt anh không phải rất tốt, nhưng vẫn chúc mừng anh, tìm Tô Nhan về, còn mang về một anh nho nhỏ."
Khi Trình Tự Cẩm nghe đến hai chữ Tô Nhan, rõ ràng vẻ mặt có dãn ra, khóe môi hình như cũng cong lên một đường cong.
Long Việt Trạch nhìn trong mắt, vỗ bờ vai của anh nói: "Chị em sẽ vui vẻ thay anh, dù sao, hạnh phúc lớn nhất của anh sẽ là hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551390/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.