Tô Nhan đứng ở ngoài phòng bệnh của Bạch Khuynh, nhìn Bạch Khuynh đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt khó coi nói gì đó với điện thoại di động, từ lúc bắt đầu kích động cuối cùng kinh ngạc, thật lâu sau cũng chưa hồi thần, cuối cùng chậm chạm ngắt điện thoại di động.
Tô Nhan nhìn một loạt cũng có chút nghi hoặc, gõ cửa phòng tượng trưng, thấy Bạch Khuynh còn giống như ở trong cảm xúc của cuộc điện thoại vừa rồi, chờ sau khi cô đi vào, Bạch Khuynh mới giật mình ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Nhan đó, cảm xúc trong mắt là ngàn thuận vạn biến (1).
(1) ngàn thuận vạn biến: (cảm xúc) liên tục thay đổi.
“Cô có khoẻ không?” Tô Nhan nhìn không hiểu ánh mắt lúc này của cô ta là có ý gì, chỉ là nhìn ra, thân thể của cô ta cực kỳ suy yếu, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.
Bạch Khuynh chớp chớp hai mắt, dường như hồi thần lại, sau khi nhìn Bạch Khuynh trầm mặc một hồi lâu mới giọng nói khàn khàn nói.
“Nhìn thấy tôi như vậy có phải cô cực kỳ vui vẻ không?”
Tô Nhan đã có thói quen cô ta xem mình như quân địch giả, cho nên cũng không để ý lời của cô ta.
“ Bạch Khuynh, nói như thế nào, hai người chúng ta đều đã làm việc lâu như vậy, tôi không muốn cô đi đường trượt dốc, nếu cô có thể buông bỏ oán hận với tôi, cô...”
“Tôi buông bỏ.” Đột nhiên Bạch Khuynh cười thoải mái, nhìn Tô Nhan cười nói.
“Cái gì?” Đương nhiên Tô Nhan sửng sốt.
Nhưng Bạch Khuynh chỉ nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551353/chuong-75-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.