Chương trước
Chương sau
“Trời, không thể nào, đứa bé của Bạch Khuynh là của Trình Tự Cẩm?”
“Không thể nào?”
“Nếu không phải, vì sao Tô Nhan muốn đẩy cô ấy?”
“Đúng, đúng vậy...”
Tô Nhan nghe những lời nói bậy loạn ngữ này, chỉ sắp có phần ngẩn ngơ lộ ra mắt chuyển đến trên người Trình Tự Cẩm, thấy anh âm u nghiêng mặt nhìn Bạch Khuynh, điều này làm cho lòng Tô Nhan chấn động.
Không quan tâm đến mình cộng thêm ánh mắt nhìn kỹ của cô, chỉ gian nan khẽ động khoé môi, giọng nói có phần run rẩy hỏi: “Đứa bé...”
Trình Tự Cẩm nghe nói, quay đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, mày khẽ động.
Tô Nhan vẫn còn không chờ hỏi ra miệng, thân thể đã lung lay một lúc, Trình Tự Cẩm không trì hoãn, đi vài bước đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, phát hiện thân thể cô đã run nhè nhẹ, lại càng lạnh lùng.
Sắc mặt âm u doạ người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Khuynh, giọng nói lạnh lùng nói: “Bạch tiểu thư, tôi hỏi cô, đứa bé trong bụng cô là của ai?”
Bụng Bạch Khuynh rất đau, nhưng khi cô ta nâng mắt thấy cặp mắt rét lạnh không hề có độ ấm khi đó, cảm thấy kinh sợ, nhưng cô ta sớm không có đường quay về.
Ôm bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, giọng run nói: “Là của anh, Trình tổng, thực sự là của anh, lúc chúng ta một lần làm cuối cùng, anh uống...”
Cảm giác được cơ thể người trong lòng càng ngày càng run rẩy, ánh mắt u ám rét lạng nhìn chằm chằm Bạch Khuynh, làm cho cô ta không thể mở miệng tiếp tục nói hết, đành phải cắn môi đỏ mọng điềm đạm đáng yêu nhìn đám người xung quanh.
“Các người giúp tôi, gọi xe cứu thương giúp tôi, đứa nhỏ này thật sự là của Trình Tự Cẩm, tôi không nói dối, là Tô Nhan biết sau đó hung hăng đẩy tôi, không, không tin, anh hỏi các cô ấy, các cô ấy đều thấy.” Nói xong, Bạch Khuynh liền vươn ngón tay tràn đầy máu tươi ra, chỉ về phía mấy người phụ nữ đằng sau Tô Nhan.
Gần như, tức thì, tất cả tầm mắt đều chuyển dời đến người mấy người phụ nữ kia, mấy người phụ nữ thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn các cô, cái gì cũng không nghĩ nhiều đã mở miệng nói.
“Đúng, chúng tôi thấy rồi.”
“Chúng tôi thấy Tô tiểu thư dùng lực đẩy Bạch tiểu thư ra.”
Bạch Khuynh nghe thấy, cúi đầu khóc thút thít, khoé môi lại nhếch lên một độ cong thị huyết (ác độc),nhất là thấy máu tươi không ngừng tràn ra từ giữa hai đùi cô ta.
“Xem ra thật sự chính là như vậy, nhưng Tô Nhan này cũng quá độc ác.”
“Đúng, phụ nữ thật đúng là đáng sợ.”
“Người này, thật sự là không thể nhìn tướng mạo...”
Tô Nhan không quan tâm những người khác thấy cô thế nào, nói gì, dùng lực nắm lấy tay của Trình Tự Cẩm, nâng mắt đỏ bừng hết sức căng thẳng nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm, đối diện mắt rét lạnh của cô, vậy mà cười khẽ một tiếng.
“Là của anh sao?”
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, nhìn khoé môi cô nhếch lên, trầm mặc, môi mỏng hơi nhếch lên.
Trong lòng Tô Nhan suy nghĩ, nếu anh nói không phải, như vậy cô sẽ tin tưởng, cô lựa chọn tin tưởng anh, rất muốn lựa chọn tin tưởng anh, chỉ là, vì sao anh lại trầm mặc?
Chẳng lẽ anh không biết trầm mặc biểu thị cho cái gì sao?
Trầm mặc biểu thị ngầm thừa nhận.
Cho nên, anh ngầm thừa nhận Bạch Khuynh nói là sự thật sao?
Vậy anh tin tưởng cô sao?
Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu choáng váng, một hồi trời đất quay cuồng thì cơ thể mềm nhũn ngã về phía sau.
Trình Tự Cẩm biến sắc, phản ứng cực nhanh ngay khi cơ thể cô mềm nhũn ra trong nháy mắt đã bế cô lên, lại nghe thấy lời nói của cô khi té xỉu.
Cô nói: Không phải em đẩy...
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, ánh mắt u ám không thôi, ôm Tô Nhan rời khỏi hành lang toilet, liếc qua Long Việt Trạch nhíu mày bên cạnh trầm giọng nói: “Đưa cô ta đi bệnh viện.”
Cô ta, đương nhiên là Bạch Khuynh.
Bạch Khuynh thấy Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan rời khỏi, hai tay nắm chặt vào nhau, hô to một câu.
“Trình tổng, đây là con của anh, anh thật sự không quan tâm sao?”
Mà Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan không ngừng một bước liền rời khỏi.
Bạch Khuynh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, cánh môi đều bị cô ta cắn chảy máu rồi.
“Người đàn ông này thật sự là, chỉ lo tân hoan (1),sớm quên tình cũ, cho dù là máu mủ của mình cũng không quan trọng.”
(1) tân hoan: niềm vui mới. Ở đây chỉ Tô Nhan.
“Đúng vậy. Bạch tiểu thư, vẫn là đi bệnh viện trước đi...”
Lúc này Long Việt Trạch mới đi tới, nhìn Bạch Khuynh nhíu mày nhẹ giọng nói: “Bạch tiểu thư đúng không, cô yên tâm, nếu là con của anh Cẩm, chúng tôi sẽ phụ trách, nếu không phải, hậu quả...”
Bạch Khuynh vừa nghe, thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Long Việt Trạch, giọng nói rõ ràng ôn hoà như thế, nhưng cặp mắt kia lại băng hàn thấu xương.
Thấy Bạch Khuynh sợ hãi, cắn môi cứng đờ nói: “Đứa nhỏ, là của Trình Tự Cẩm.”
Long Việt Trạch chỉ nhíu mày nhìn cô ta, khoát tay áo nói khẽ: “Mang cô ta đi bệnh viện.”
Hai người phục vụ nam nâng Bạch Khuynh dậy liền đi ra ngoài, mà Bạch Khuynh cũng không từ chối, chỉ là lúc đi ra khỏi khách sạn, tất cả đều là vẻ mặt thương xót.
Điều này làm cho các phóng viên núp ở chỗ không xa đều tận tình chụp ảnh.
Bệnh viện, bác sĩ cho Tô Nhan làm cộng hưởng từ và chụp CT toàn thân, phát hiện trong đầu Tô Nhan có một khối tụ huyết (2) nhỏ.
(2) tụ huyết: máu bầm, ứ máu.
“Trình tổng, chúng tôi phát hiện vị trí Tô tiểu thư va chạm có một khối tụ huyết, đây là tình huống không xuất hiện lúc ấy.” Bác sĩ nhìn ảnh CT não Tô Nhan nói.
Trình Tự Cẩm nghe nói, nhìn thoáng qua Tô Nhan nằm ở trên giường, nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Có nguy hiểm không?”
“Theo lý thuyết không nguy hiểm, tiến trình tụ huyết này là cần thời gian, đương nhiên, tiêu tan cũng cần thời gian, chắc không tạo thành nguy hiểm, chỉ đừng để Tô tiểu thư chịu kích thích, nếu nhận được kích thích, thần kinh não sẽ hăng hái, cũng sẽ bị khối tụ huyết kia ép lên, sẽ tạo thành mê man trong thời gian ngắn, nhưng không nguy hiểm, cố gắng đừng để cho cô ấy chịu kích thích, nếu thường xuyên để thần kinh não chịu dồn nén, lâu ngày (3) sẽ xuất hiện choáng váng, nếu nghiêm trọng sẽ đè lên võng mạc, tạo thành mù. Cho nên, cố gắng đừng để cho cảm xúc lại kích thích đến người bệnh.”
(3) lâu ngày: nguyên văn là cửu nhi cửu chi.
Mắt Trình Tự Cẩm thâm trầm nhìn chằm chằm Tô Nhan chốc lát, mới trầm giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
“Được, tôi đi ra ngoài trước.”
Trình Tự Cẩm đi vài bước đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngủ say, chuông điện thoại di động vang lên.
“Alo.”
“Anh Cẩm, người phụ nữ kia đã đưa đến bệnh viện, chỉ là, đứa bé không còn.”
Nghe nói, sắc mặt Trình Tự Cẩm lại càng u ám không thôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, mắt Trung Quốc ánh sáng đen tối liên tục, phức tạp khó phân biệt, chỉ nghe anh trầm giọng mở miệng nói: “Đã biết, chuyện này không cho em nhúng tay, bây giờ về nhà.”
“Được, em cũng không nhúng tay vào chuyện của anh, chẳng qua bây giờ Tô Nhan là chị Nhan của em, hi vọng có một ngày, em còn có thể gọi anh một tiếng anh rể.”
Trình Tự Cẩm nghe nói, lực nắm di động càng lớn hơn, ánh mắt nhìn Tô Nhan cũng càng toả ra thâm thuý u ám.
“Cách xa cô ấy một chút.” Nói xong, Trình Tự Cẩm ngắt điện thoại di động, tiến lên một bước, tay nhẹ nhàng xoa trán của cô, thâm sâu nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói.
“Nhưng mà bộ dạng lúc này của anh, vậy sau này?”
Hình như Tô Nhan cảm nhận được cái gì, mày khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàn Lỗi liếc mắt nhìn hai người mở miệng nói: “Trình tổng, những truyền thông này có muốn không?”
Trình Tự Cẩm chỉ thu tay trở về, nhìn Tô Nhan chốc lát, mới trầm giọng mở miệng nói: “Không cần.”
Hàn Lỗi nhíu mày, nhìn thoáng qua Tô Nhan trên giường lại tiếp tục, tiếp tục nói: “Bạch tiểu thư...”
Trình Tự Cẩm chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Hàn Lỗi trầm giọng hỏi: “Phòng bệnh.”
“302.”
“Anh ở trong này nhìn cô ấy.”
“Vâng ạ.”
Trình Tự Cẩm đi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan thở dài thật mạnh một hơi, hình như, đại tổng giám đốc nhà bọn họ còn không thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu được, đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Trình Tự Cẩm đẩy cửa phòng bệnh Bạch Khuynh ra, Bạch Khuynh nâng mắt nhìn lại, biến sắc, hai tay khẩn trương nắm chặt ga giường.
“Trình, Trình tổng.”
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn cô ta nhàn nhạt một cái ngồi trên ghế sofa, cũng không nhìn cô ta, rút ra một điếu thuốc lá châm lên, nhưng hai tròng mắt sắc bén nheo lại, nhìn cô ta trầm giọng nói.
“Đứa bé của người nào?”
Sắc mặt Bạch Khuynh trắng nhợt, tay nhỏ nắm chặt chăn đơn càng dùng lực, ánh mắt nhìn anh có chút loé lên, lại càng không dám đối diện cặp mắt sắc bén kia của anh.
“Đứa bé là của anh.”
Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ hít một hơi khói, nhẹ nhàng thưởng thức ngón tay cầm thuốc lá, trầm mặc làm cho tim Bạch Khuynh không ngừng gia tốc.
“Là của tôi?”
“Vâng, là của anh.”
Lúc này Trình Tự Cẩm mới chậm rãi nâng mắt, thâm sâu nhìn cô ta.
Mà Bạch Khuynh lại cảm thấy đáng sợ...
Hôm sau, mỗi toà soạn báo lớn đều đưa ra chuyện xảy ra hôm qua tại hội từ thiện, chuyện Tô Nhan làm đầu tiên là nhìn tin tức này, lòng không khỏi lạnh cả người, gắt gao nắm di động.
Trình Tự Cẩm, chung quy anh làm em thấy vọng rồi phải không?
Nếu không có sự cho phép của anh tin tức này, làm sao có thể bị đưa tin trắng trợn, tối đa cũng chỉ người trong cuộc hiểu rõ tình hình, làm sao có thể xôn xao dư luận, người ngoài đường cũng biết.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm mang theo đồ ăn đi tới, Tô Nhan nắm chặt điện thoại di động, nói giọng khàn khàn.
“Cút ra đi.”
Trình Tự Cẩm nhíu mày lại, nhàn nhạt nhìn lướt qua di động trong bàn tay cô, chậm rãi đi qua lấy cháo tổ yến từ bên trong ra, rút di động trong tay cô nhẹ giọng hỏi.
“Đói không?”
Tô Nhan nâng mắt, trừng mắt nhìn anh, không biết suy cho cùng cái gì tạo thành anh, làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy.
Vô liêm sỉ đến nước này.
Tô Nhan không muốn để ý đến anh, cho nên lựa chọn không chú ý anh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.