Chương trước
Chương sau
Editor: dohuyenrua
Tô Nhan cắn chặt hàm răng, nhìn anh nói như việc không liên quan đến mình, giống như đều là cô cố tình gây sự, cô ngu ngốc sao?
Cô ngu ngốc sao?
Làm cô ngu ngốc sao?
Hay là cô thật sự dễ bị ức hiếp như vậy?
Tức giận tràn đến một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (1),dùng sức bỏ tay anh ra, cũng không khéo đánh một cái trên mặt anh, điều này làm cho Tô Nhan sửng sốt một lát.
(1) một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: nguyên văn là nhất cổ tác khí.Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Không phải bàn tay, mà là mu bàn tay, tê tê...
Không nhìn tới ánh mắt của anh, hơi dời tầm mắt đi nhịn đau nói: "Kí tên đi, đừng tiếp tục nữa."
Ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu sắc không rõ nhìn cô, nói thật sâu: "Nguyên nhân."
"Anh muốn nguyên nhân gì? Tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, tôi không muốn sinh hoạt cùng với anh, được không? Những lí do này có đủ không?" Tô Nhan căm giận nhìn anh nói.
Ánh mắt Trình Tự Cẩm nặng nề, khuôn mặt hơi căng ra, giọng nói lạnh nhạt nói: "Nguyên nhân."
Tô Nhan nhìn cặp mắt sắc bén đen như mực kia của anh, thở hổn hển mấy hơi cười lạnh một tiếng nói: "Nguyên nhân? Anh hẳn là rất rõ không phải sao? Anh đã nói, nếu ở cùng một chỗ với tôi, cũng chỉ có một mình tôi, như vậy tôi xin hỏi anh, anh làm được chưa? Sau khi ở cùng một chỗ với tôi anh làm được thật sự không có người phụ nữ khác?"
Trình Tự Cẩm chỉ đứng lên đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, từ túi quần lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, hút vài hơi sau đó mới nhìn về phía cô.
"Cho nên, em muốn li hôn với anh."
"Chẳng lẽ không được sao? Anh không trung thực với tôi, tôi sẽ ra đi." Tô Nhan không phủ nhận lời này của anh, mà thái độ lạnh nhạt thật sự là ngọn lửa lớn, anh thừa nhận sao?
"Anh, anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh, anhkhụ khụ..." Cảm xúc Tô Nhan kích động, bị sặc, liên tục ho khan.
Trình Tự Cẩm thấy thế, chỉ nhíu mày, đập đầu mẩu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, muốn nâng cô dậy, lại bị tay Tô Nhan đang không ngừng ho khan gạt ra.
Người phụ nữ này bướng bỉnh như thế?
"Em không muốn biết ngày hôm qua anh làm cái gì sao?"
Quả nhiên, Tô Nhan nghe nói, dừng động tác một chút, nhưng vẫn ho khan không ngừng.
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Mà hình như anh thở dài một tiếng bên tai cô.
"Rốt cuộc tính cách của em giống ai? Nhìn thấy cái gì cũng không tới hỏi anh, chỉ phỏng đoán một mặt, không muốn nghe anh tự mình nói sao?" Nói xong, Trình Tự Cẩm đã đỡ Tô Nhan ngồi dậy dựa vào bên cửa sổ.
Rót một cốc nước cho cô, Tô Nhan nhận cốc nước uống một ngụm lớn, còn lại cầm trong tay, hai tròng mắt chỉ gắt gao nhìn anh.
Trình Tự Cẩm nhìn ánh mắt cô không di chuyển, trầm giọng nói: "Ngày hôm qua, anh đến khách sạn với một người phụ nữ."
Quả nhiên, sắc mặt Tô Nhan thay đổi lớn, hơi dùng sức cầm cốc nước, cuối cùng hắt hết nước còn lại vào mặt anh, thở hồng hộc nói.
"Trình Tự Cẩm, anh làm cho tôi rất ghê tởm, tôi thực sự bị mù mắt mới có thể tin lời của anh, nếu không phải ngày đó đầu tôi hơi choáng váng, cho dù tôi chết cũng sẽ không phát sinh một chút quan hệ gì với anh, anh không biết, khi tôi tỉnh lại trên người đều là dấu vết của anh, thậm chí tôi đã nghĩ tới đâm đầu vào bồn tắm nhà anh, cảm giác ghê tởm kia sắp cắn nuốt tôi, chỉ cần nghĩ đến vật của anh đã từng vào vào ra ra ở trong thân thể vô số người phụ nữ, tôi đã cảm thấy anh là người đàn ông ghê tởm nhất thế giới, anh chính là u ác tính, vi khuẩn gây bệnh, tôi muốn ra đi, muốn cách thật xa anh, nhưng tôi không có cách nào, tôi không có cách, anh có biết, cái loại cảm giác có lòng nhưng không có sức? Thân phận của anh, địa vị của anh, quyền lực của anh đều làm cho tôi không có cách, bây giờ tôi muốn cắt đứt quan hệ với anh, tôi muốn li hôn với anh, bởi vì anh làm cho tôi cực kì ghê tởm, mỗi một lần ngủ cùng anh, tôi đều nghĩ anh thành người đàn ông tôi thích trong lòng để trôi qua, như vậy mới có thể tiếp tục làm tiếp cùng anh (#: "làm" này là làm việc đen tối đó :3),tôi nôn... Nôn..."
Còn chưa nói hết, Tô Nhan đã dựa vào cửa sô nôn mửa, phun hết những gì còn sót lại trong dạ dày vào thùng rác.
Thật ra không phải, chỉ vì cảm xúc của cô kích động, làm cho chấn động di chứng, mới làm cho cô có triệu chứng bị choáng nôn mửa.
Mà sắc mặt Trình Tự Cẩm chưa bao giờ lạnh lùng như thế, ánh mắt hung dữ nâng cằm của cô, nhìn cô bằng nửa con mắt, hung ác nói: "Câm miệng, ghê tởm phải không? Muốn li hôn phải không? Muốn nhờ tôi? Tôi cho em biết, nằm mơ, cả đời này tôi sẽ buộc em lại thật chặt, sẽ không bỏ em."
Nói xong, đã xé thoả thuận li hôn thành hai nửa rơi lả tả trên mặt cô, không nhìn mặt cô trắng bệch xoay người rời đi.
Mà Tô Nhan chỉ hết sức nằm ở trên giường thở phì phò, nước mắt lại chảy xuống, cuối cùng nghẹn ngào ra tiếng, cuối cùng cuối cùng, cô khóc lớn tiếng.
Tất cả đau khổ, uất ức, đều khóc ra.
Mà sau khi A Ken xử lí việc xong trở lại phòng bệnh đã thấy Trình Tự Cẩm rời đi, lúc anh ấy bước vào phòng bệnh, nhìn người phụ nữ khóc lóc, anh ấy sửng sốt.
Sau đó lại nhìn thoáng qua giấy tờ gì đó đầy trên mặt đất, đi lên cúi người nhặt lên, còn đang suy nghĩ đây là bỏ quên sao?
Nhưng khi anh nhặt được thứ đó, lúc lướt qua nội dung phía trên, một đôi mắt trợn to không thể tin.
Nhanh chóng nắm giữ vài tin tức quan trọng.
Đơn thoả thuận li hôn.
Bên A: Trình Tự Cẩm.
Bên B: Tô Nhan.
Cho đăng ký kết hôn bốn năm trước!
Mấy tin tức này làm cho cả người A ken đều hơi có cảm giác mê muội, chậm chạp đứng lên người dựa vào tường, trái tim bị kinh hãi không nhỏ, đỡ kính sắp rơi xuống hít vào thật sâu, nắm tài liệu bí mật thật chặt trong tay, nhìn về phía người phụ nữ khóc lớn trên giường bệnh.
Anh thật sự không nghĩ tới, hai người bọn họ lại có thể, lại là vợ chồng.
Hơn nữ đã đăng kí kết hôn từ bốn năm trước.
Tin tức này thật sự là rất kinh hãi rồi, làm cho anh không thể tiêu thụ trong khoảng thời gian ngắn, trái tim sắp sắp không chịu nổi gánh nặng, anh khó có thể tưởng tượng nếu tin tức này bị bên ngoài và truyền thông biết, sẽ mang đến kinh động như thế nào.
Hình như Tô Nhan cảm thấy có người bước vào, nâng mắt nhìn lại, đã thấy A Ken ôm tim gắt gao nhìn chằm chằm cô, mà trong tay anh ấy cầm là...
Cơ thể Tô Nhan cứng đờ, vội vàng lau nước mắt nhìn A Ken.
"A..."
A Ken thấy cô rốt cuộc nhìn thấy mình, không nói hai lời đóng cửa lại, thuận tiện kéo rèm, sau đó bước nhanh đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, giơ vật trong tay lên trước mặt cô.
"Đây là cái gì?"
Tô Nhan nhìn mấy phần đơn thoả thuận li hôn rải rác trong tay anh ấy, nhớ tới lời nói của Trình Tự Cẩm, anh (TTC) nói đời này sẽ vây khốn cô chặt chẽ.
Nếu không thương cô, vì sao phải vây khốn cô chặt chẽ?
Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu.
Nhưng Tô Nhan không biết, lúc này cô thật sự không hiểu, nhưng một ngày nào đó trong tương lai khi cô đã hiểu, cô mới hiểu được cái gì gọi là đau triệt nội tâm. (2)
(2) đau triệt nội tâm: đau triệt để (hoàn toàn,thấu) lòng.
"Cô ngẩn ngơ cái gì, cô nói cho tôi biết, đây là cái gì?"
Hai mắt Tô Nhan chậm rãi nhắm lại khoé môi co rúm, giọng nói đã khàn khàn.
"Không phải anh đã thấy rồi sao."
Yết hầu A Ken nghẹn lại, ánh mắt nhìn Tô Nhan vô cùng phức tạp.
"Cho nên, cô và Trình tổng, cô và Trình tổng, cô và anh ta..."
"Ừ, tôi và anh ấy đã đăng kí kết hôn bốn năm trước."
A Ken hít sâu một hơi, nhìn mắt cô sưng đỏ, cuối cùng hỏi: "Đó là cái gì? Hai người muốn li hôn?"
Tô Nhan chỉ cảm thấy đầu rất đau, đau cô không muốn tiếp tục suy nghĩ cái gì.
"A Ken, tôi biết anh bây giờ rất kinh ngạc, nhưng tôi rất đau đầu, có thể giúp tôi gọi bác sĩ đến đây hay không."
A Ken thấy sắc mặt cô thực sự không tốt lắm, lại nghĩ tới lúc trước bác sĩ nói qua não chấn động, gật đầu liền đi ra ngoài phòng bệnh.
Tô Nhan ở đằng sau gọi anh lại.
"A Ken, quan hệ của tôi và anh ấy..."
"Tôi biết, tôi sẽ giữ bí mật, tôi sẽ tiêu huỷ thứ này giúp cô, cô nghỉ ngơi cho tốt." A Ken nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Nắm chặt giấy tờ trong tay, gỡ suy nghĩ của mình, nhưng tại chỗ rẽ nhìn thấy người đàn ông đứng ở nơi đó.
Theo bản năng A Ken nắm chặt thứ trong tay, muốn giấu ở phía sau nhưng đã không kịp.
Cuối cùng chỉ có chút giằng co đứng ở nơi đó, nhìn anh(TTC).
Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua thứ trong tay anh ấy, ánh mắt rất bình tĩnh trầm xuống vài phần, cuối cùng thản nhiên dừng ở trên mặt hơi thiếu tự nhiên của anh ấy.
Trên đời này có loại người, chỉ đứng đó, cũng làm cho người ta cảm thấy một loại quyết đoán vô hình, hiển nhiên, người đàn ông trước mắt anh( A Ken) chính là người như thế.
Anh ( a Ken) ở trong vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, gặp qua đủ loại người màu sắc hình dạng muôn hình muôn vẻ, nhưng người đàn ông này cho anh một loại cảm giác không khỏi kinh hãi.
" Trình, Trình tổng..."
Trình Tự Cẩm lạnh nhạt nhìn anh trầm giọng nói: "Tôi chỉ nói hai câu, trông coi cô ấy, còn có..." Ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn lướt qua giấy tờ trong tay anh ấy.
Trong bất tri bất giác A Ken đã nắm chặt vật trong tay.
"Trình tổng, tôi sẽ không nói ra, mất thứ này tôi phải lập tức đi xử lí."
Trình Tự Cẩm chỉ thản nhiên nhìn anh, A Ken thấy thế vội vàng kịp phản ứng, đưa vật trong tay qua, cuối cùng gật đầu rời đi.
Mà Trình Tự Cẩm chỉ nhìn thoáng qua vật trong tay, cũng xoay người rời đi, ngồi vào trong xe, để đồ vào ghế lái phụ, nhìn hai chữ 'li hôn' lộ ra, Trình Tự Cẩm chỉ cười nhẹ một tiếng.
Li hôn, nghĩ cũng không cần nghĩ, cho dù kết quả cuối cùng là gì, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ li hôn.
Anh từng đồng ý, cả đời chỉ kết hôn một lần, bất kể đối tượng là cô hay là người khác.
Đây là hứa hẹn của anh với cô...
Tuyết Nhi...
Nghĩ, vẻ mặt Trình Tự Cẩm lo lắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía tầng mười lăm một cái, cô nghĩ cô nói như vậy anh sẽ tin tưởng lời nói của cô? Nếu cô muốn chọc giận anh, như vậy anh liền làm như cô mong muốn.
Sau khi Tô Nhan uống thuốc an thần thì đã ngủ, mà lúc Tiết Cầm Cầm biết được tin tức này chạy đến đã là năm giờ rưỡi, làm cho khi cô thấy tin tức, đã bị doạ mất mật.
Nhưng cô gọi cho Tô Nhan lại không có người nghe, điều này làm cho cô giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ giậm chân.
Cuối cùng vẫn gọi tới số Trình Tự Cẩm, tối hôm qua nhìn thoáng qua di động của Tô Nhan, lúc ấy cô có ý khác nên liền cố ý nhớ kĩ số điện thoại của Trình Tự Cẩm.
Mà khi anh nghe, chỉ nghe thấy vài chữ trầm thấp của anh.
"Bệnh viện trung tâm, tầng mười lăm, 1501."
Tiết Cầm Cầm cũng chẳng quan tâm, cầm lấy túi liền chạy về phía bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra đã thấy A Ken ngồi ở trên sô pha, phòng bệnh không lớn, nhưng thiết bị đầy đủ hết. Đều là thiết bị tốt nhất.
" Nhan Nhan..."
" Nhan Nhan, Nhan Nhan?" Tiết Cầm Cầm nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nhan trên giường bệnh, không khỏi lo lắng gọi nhiều hơn vài tiếng.
Mà A Ken thấy thế, nhìn thoáng qua Tô Nhan ngủ say mới mở miệng nói: "Nói nhỏ chút, vừa mới cho cô ấy uống thuốc an thần, cô chỉ mới ngủ, không nguy hiểm tính mạng."
Tiết Cầm Cầm nghe thế, mới thở ra một hơi.
"Xin hỏi anh là?"
A Ken nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Tiết Cầm Cầm nói: "Tôi là người đại diện của Nhan Nhan, chắc cô là Tiết tiểu thư."
Tiết Cầm Cầm gật đầu nói: "Là tôi, người đại diện, anh tên là a Ken?"
"Đúng."
"Chào anh."
"Chào cô."
Sau khi hai người giới thiệu đơn giản lẫn nhau, Tiết Cầm Cầm đã không nhịn được dò hỏi: "Tôi xem tin tức, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Diễn cảnh bay bị thương ở đầu, nhưng cũng không có gì nguy hiểm, cô không cần quá lo lắng, vừa rồi Nhan Nhan mới tỉnh lại, nhưng bởi vì não chấn động, cho nên đã uống thuốc an thần."
Tiết Cầm Cầm nghe nói yên tâm gật đầu nói: "Làm tôi sợ muốn chết, nhìn ảnh chụp trên internet và bình luận của mọi người, quả thực là làm tôi sợ muốn chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.