Editor: dohuyenrua
Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng của cô, chỉ giật giật mi tâm (1),dường như không có việc gì thanh cao đi đến trước mở tủ quần áo ra, cởi khăn tắm lấy quần áo mặc vào.
(1) mi tâm: hay còn gọi là ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)
Mà Tô Nhan thấy thế vội vàng vứt quá tay, khuôn m nhỏ nhắn hiện lên đỏ ửng khả nghi.
Làm cho người ta thương tiếc ...
"Chuyện tối hôm qua xem ra em nhớ rất rõ ràng, nói vậy cũng nhớ kĩ lời nói của tôi rồi."
Tô Nhan nhìn chăn trắng xám, đầu ong ong, tối hôm qua anh nói nhiều như vậy, anh chỉ câu nào?
Trình Tự Cẩm đã mặc quần tây trang, xoay người, ngón tay thon dài không nhanh không chậm cài cúc áo sơ mi trước ngực, nhìn mặt nghiêng hơi đỏ của cô.
"Tôi nói rồi, sau này chỉ có một người phụ nữ là em, chẳng lẽ đã quên?"
Lập tức, Tô Nhan liền nâng tầm mắt quay đầu nhìn anh, dường như, cô ấn tượng rất sâu đối với câu nói kia, hình như cũng chỉ bởi vì câu nói kia mới làm cho trong nháy mắt cô thất thần, lại thất thân!
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ngơ ngác sững sờ, tâm tình tốt, thắt dây lưng đi qua, kìm nén thở hai tiếng, hôn lên gò má cô rồi trầm giọng nói.
"Choáng váng? Không đứng dậy?"
Tô Nhan có chút không kịp phản ứng như cũ, hai tròng mắt chớp chớp nhìn mặt tuấn dật phi phàm của anh hỏi.
"Anh, lời vừa mới nói, có ý gì?"
Trình Tự Cẩm nhíu mày, có chút hăng hái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551312/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.