Editor: dohuyenrua
Mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa mới làm cho Tô Nhan hồi hồn lại, mới biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhanh chóng xoay người theo đã không thấy bóng dáng của anh.
Bên tai là câu nói kia của anh: buổi tối tôi cho người tới đón em.
Sau đó trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã trắng không còn chút máu, vịn vào mép bàn ngồi xuống, đầu ong ong.
Trời, cô vừa mới nói cái gì? Làm cái gì?
Quỷ ám rồi?
Tô Nhan đỡ trán mi tâm hung hăng cau vào một chỗ, vừa rồi không phải nói là muốn cách thật xa anh, sao vừa rồi lại dây dưa với nhau?
Hoặc có thể, giữa bọn họ vốn là sẽ dây dưa không dứt!
Đến quá trưa Tô Nhan có chút tâm thần không yên, tẩy trang đi vào phòng nghỉ thì nghe được giọng nói mềm mại của Tô Diệu Mạn.
"Được, vậy em tự về, ừ, Cẩm, tạm biệt."
Tô Nhan thả tay ngừng một chút, sắc mặt có chút không tốt, đã nghe thấy Tô Diệu Mạn nhẹ giọng nói: "Nhan Nhan, em đi đâu, chị cũng phải đi, tiễn em có được không?"
Tô Nhan quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệu Mạn, đáy lòng có chút hoảng sợ, đối với cô ấy và Bạch Khuynh hoàn toàn là hai loại tâm trạng.
Đối với người phụ nữ dịu dàng hào phóng này, chẳng biết tại sao, đáy lòng có có chút ...
"A? Không cần, có người tới đón em."
Tô Diệu Mạn nghe nói chỉ gật đầu nói: "Được, chị đi trước đây, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp." Tô Nhan nhìn bóng lưng Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551308/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.