Khóe mắt Trình Tự Cẩm nhìn liếc qua cô gái vừa xoay người đi lướt qua, lại nhìn xuống cánh tay đang kéo anh của Bạch Khuynh, gương mặt cô vì rượu mà hơi hồng hồng, mang theo vào phần mị hoặc, nếu là bình thường nhất định anh đã đi thẳng đến khách sạn.
"Xe ở bên kia, lên xe đi."
Bạch Khuynh nghe thấy, khéo léo gật đầu, nói với giọng mị hoặc: "Anh phải nhanh lên đó, em chờ anh."
Trình Tự Cẩm chỉ mím môi không nói, còn Bạch Khuynh thì đi về phía chiếc xe.
Đạo diễn thấy thế, nhìn Trình Tự Cẩm, vội mở miệng: "Tổng giám đốc Trình, tôi muốn hỏi một câu."
Trình Tự Cẩm châm một điếu thuốc, nhìn lướt qua vẻ mặt rối rắm của đạo diễn, trầm giọng nói: "Nói."
"Ngài muốn để Tô tiểu thư phát triển trong giới giải trí?"
Nghe vậy, Trình Tự Cẩm mở môi nhả ra từng vòng khói, nhìn vào bóng đêm, trầm giọng nói: "Ông cảm thấy cô ấy thế nào?"
Đạo diễn suy nghĩ một lát, đáp với vẻ nghiêm túc: "Kỹ năng diễn xuất của Tô tiểu thư đúng là làm cho người ta thán phục, hơn nữa cô ấy cũng rất có thiên phú, mà tôi thấy Tô tiểu thư cũng rất thích diễn xuất. Nếu tiếp tục đi theo con đường này, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng."
Khóe miệng của Trình Tự Cẩm hơi cong lên, nói: "Đã có thiên phú thì nên đi tiếp."
Tô Nhan đứng ở ven đường, nhìn ra màn đêm, cô cảm thấy ba tháng nay giống như một giấc mộng, là giấc mộng đẹp ở sâu trong nội tâm mà cô không dám chạm tới.
Cô cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551302/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.