"Anh nghĩ rằng hễ cho tôi một thân phận độc nhất vô nhị, một tương lai xa hoa thì sẽ hạnh phúc hay sao? Hạnh phúc là hai người yêu nhau cùng chung sống với nhau, sau đó sinh ra kết tinh tình yêu của bọn họ, đó mới gọi là hạnh phúc, Trình Tự Cẩm, anh chưa bao giờ biết yêu, tôi cảm thấy thương thay cho anh, thế nên anh mới không biết cái gì là hạnh phúc."
Sắc mặt Trình Tự Cẩm dần trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tầm mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ.
Tô Nhan nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng lộp bộp mấy tiếng. Gương mặt anh tuấn của anh bỗng nhiên sáp tới, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào hai tròng mắt cô, như muốn xuyên qua hai tròng mắt ấy mà nhìn thấu vào tận sâu linh hồn cô vậy.
"Vậy nên, chỉ cần em yêu tôi là được rồi."
Ngay phút này đây, Tô Nhan có cảm giác tim mình như ngừng đập, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, trong giây lát vẫn không cách nào tin được điều mình vừa nghe.
"Anh, anh anh anh..."
Trình Tự Cẩm lại nhìn cô thêm giây lát, khóe môi khẽ cong lên, như đang nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị. Lúc này, xe cũng đã dừng lại.
"Đến rồi."
Tô Nhan chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là tiểu khu nhà cô, lại quay đầu nhìn anh, cau mày.
"Anh điều tra tôi?"
Nghe vậy, sắc mặt Trình Tự Cẩm chìm xuống, mi tâm cũng hơi giật giật, giọng nói mang theo vài phần bén nhọn.
"Tô Nhan, nhớ kỹ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551291/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.