Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí dần bị đè nén, Hàn Lỗi vừa lái xe vừa nghe ngóng động tĩnh phía sau, thiếu chút nữa đã đạp phải chân thắng, len lén nhìn khuôn mặt của Trình Tự Cẩm, quả nhiên đã đen như đáy nồi.
Anh không khỏi đổ mồ hôi thay Tô Nhan.
Sắc mặt Trình Tự Cẩm âm trầm, nhìn cô gái ngã trên đùi anh, nhất là khi nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch chảy ra từ miệng cô, mặt đã âm u như sắp có sấm sét.
Gân xanh trên trán giật giật hai cái, anh nắm lấy tóc cô muốn ném cô ra ngoài.
Nhìn mảng ướt nhẹp trên quần tây của mình, anh cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Lái nhanh một chút."
"Dạ." Hàn Lỗi không dám ngó nghiêng lung tung nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tô Nhan bị đau, chỉ "ưm ưm" hai tiếng nhưng không hề tỉnh lại.
"Tổng giám đốc Trình, đã đến rồi."
Vẻ mặt Trình Tự Cẩm như đưa đám bước xuống xe, nhìn cô gái trong xe trầm giọng nói: "Mang lên."
Hàn Lỗi nhìn Trình Tự Cẩm một cái, gật đầu đỡ Tô Nhan ra ngoài.
Tô Nhan vừa được thả xuống giường đã lăn hai vòng, thở mạnh một tiếng, thỉnh thoảng còn lầm bầm.
"Ly hôn vui vẻ..."
Trình Tự Cẩm đứng ở bên giưởng, từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt âm trầm không chút độ ấm, khóe môi lại cong lên, cúi người nắm lấy cằm cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói.
"Muốn ly hôn, kiếp sau đi."
Ngày hôm sau, Tô Nhan vừa tỉnh lại đã thấy đầu choáng váng, còn chưa mở mắt đã lắc lư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551277/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.