"Cậu không sao chứ? Thật là, ly hôn có cần phải vui đến thế không? Này, bà chị, cậu đứng thẳng lên cho tớ, má ơi, bên kia là tường, cậu muốn đâm đầu à..." Tiết Cầm Cầm khiêng Tô Nhan đã say khướt, cắn răng bước ra ngoài.
Tô Nhan uống thỏa thuê, đã say đến không biết trời trăng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, vừa hát vừa cười khúc khích.
"Chia tay vui vẻ, chia tay vui vẻ, tôi, tôi có thể tìm được người tốt hơn..."
Tiết Cầm Cầm cảm nhận được những ánh mắt nhìn mình dọc đường, nhưng không muốn tốn hơi thừa lời, con yêu nữ này, chỉ biết hãm hại cô thôi.
Còn Tô Nhan thì cứ mãi ca hát!
"A a a a a a a, rượu ngon Tây Hồ, trời tháng ba...." Giọng hát vừa cất lên, mọi người đi đi lại lại đều nhìn hai cô.
Tiết Cầm Cầm cúi đầu, có xúc động muốn ném luôn cô ở đây, mắc cỡ chết người, mắc cỡ chết người...
Trời ơi...
"Cậu đừng có hát nữa có được không, bà cô của tôi ơi, ngại chưa đủ mất mặt có phải không?"
"Ha ha, ly hôn vui vẻ, ly hôn vui vẻ..."
Tiết Cầm Cầm đen mặt, không định nói tiếp, nói chuyện với một con ma men chả khác gì đàn gảy tai trâu.
Nhưng ai ngờ, đột nhiên Tô Nhan đẩy Tiết Cầm Cầm ra, bắt đầu nhảy nhót trên đường, vừa nhảy vừa hát.
"Thiên lý hữu duyên lai tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng..."
Tiết Cầm Cầm trợn mắt há hốc mồm, đứng nép vào vách tường, nhìn con nhỏ bị Bạch nương tử nhập vào trước mắt, chỉ muốn xoay người chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551275/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.