Xin phép ba mẹ chồng về trần gian làm đám cưới, họ xin đi theo để làm chủ cho con trai họ nữa cơ, tôi nghĩ cũng hợp lý, thiếu nhà trai thì thiệt thòi cho Từ Hào Vương quá, tôi đồng tình vui vẻ gật đầu.
Nhập lại xác, tôi từ từ mở mắt tiếp thu ánh sáng, sống dưới âm phủ quen màu tối rồi, giờ ánh nắng của mặt trời rọi vô chói lóa, chưa kịp thích nghi nên chậm chậm mở đôi mắt từ từ.
"Hai bác, các cậu, Châu Mộng Dư tỉnh rồi".
Tiếng hét Phương Lâm chỉnh đến mức to khiến cả phòng đang im ắng bỗng dưng giật mình hết cả lên, nhốn nháo chen chút, quay quanh kín nghít, dòm đâu cũng toàn là ánh mắt chăm chú nhìn đầy lo lắng, tôi thấy hơi áy náy vì để mọi người lo lắng đến cả một thời gian dài như thế.
"Con gái".
Mẹ bắt đầu xót tôi rồi đấy, nhưng tình thương gia đình bao la và ngọt ngào quá, tôi chìm trong cảm xúc của bà, rưng rưng nước mắt theo mặc dù chẳng muốn. Mẹ ôm chặt quá, tôi chưa chết vì già mà chết vì nghẹt thở đây này.
"Mẹ ơi, con cần oxi gấp".
Bà vội buông tôi ra, vuốt tóc đằng trước ra sau tai, lau cẩn thận mấy giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
"Mẹ xin lỗi".
"Mẹ còn sợ con không bao giờ tỉnh dậy nữa".
"Con khỏe rồi mà, đừng lo nữa, con xin lỗi, con khiến mẹ lo lắng nhiều rồi còn khiến mẹ mệt nữa, thức đêm hôm khuya chăm con". Khi nghe tin tôi bất động họ dẹp tất cả mọi chuyện để về bên tôi chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709821/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.